*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giản Hoa dập máy, màn hình di động tự động về trạng thái chờ. Biên tập: Di
Dưới khung cảnh u ám, tướng quân tuấn mỹ anh khí, cầm trường kích[1] trong tay, khuôn mặt thấm mệt, máu chảy đầy thân, chỉ có đôi mắt là sáng và sắc nét, như thanh đao nhọn đâm ra ngoài màn hình.
Giản Hoa lặng lẽ trượt ngón tay đến biểu tượng cài đặt, thuần thục cắt một bức ảnh cây xanh, thay hình nền “con quạ” ban đầu.
Cậu đến một phòng khám nhỏ truyền nước muối sinh lý và đường gluco.
Nếu thân thể không có nền tảng tốt, là người khác chắc giờ không đứng lên nổi.
“Yếu thành ra vậy còn tiếp tục đi làm?” Bác sĩ già trong phòng khám không đồng tình nhìn Giản Hoa. Họ là người quen, bác sĩ già chỉ là bác sĩ đã về hưu thông thường, không có kỹ thuật cao siêu gì, ngày thường cũng chỉ xem một vài bệnh vặt.
Hoài thành không phải một thành phố đặc biệt phồn hoa, nhưng nơi này có hai trụ sở làm phim lớn, hầu như ngày nào cũng có đoàn phim quay ở đây. Rất nhiều người trẻ tuổi ôm giấc mơ điện ảnh, lang bạc đến Hoài thành thuê nhà. Mỗi ngày chen chúc trong tàu điện ngầm, xóc nảy đi hơn nửa thành phố đến trước cổng phim trường, chờ trong giá lạnh với một đám diễn viên quần chúng.
Sinh hoạt của họ nghèo khó, không có bảo hiểm y tế, cũng không có nhiều tiền đi khám bệnh.
Giản Hoa cũng từng là một thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nay-toi-khong-nhan/36894/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.