Đồ ăn căn tin được gọi là món chính thứ chín Trung Quốc, thuộc về loại một lời khó nói hết.
Thức ăn ở căn cứ Hồng Long tuy không đến mức khó ăn, nhưng cũng ăn không ngon. Các tòa nhà, phòng ở nơi này đều theo phong cách thế kỷ trước, đồ ăn căn tin làm sao có thể khác được?
Rõ ràng là món khác, hương vị lại không khác nhau lắm, thịt băm đậu phụ có vị tương đậu, cà xào cũng có vị tương đậu. Rau cải xanh nấu ra nước, nát đến mức có thể cho cụ già không răng ăn. Điểm tốt chắc chỉ có số lượng, chan canh lên cơm sẽ khiến hạt gạo cứng dễ nuốt hơn, một thùng lớn nước canh tùy tiện lấy, nói là canh cải trắng, nhưng một bát cũng không thấy nổi hai cọng rau. Nói thật thì uống vào cũng không khác gì canh rau, nhưng chỉ có vị muối và dầu.
Ở Thế giới Bị Từ Bỏ bốn tháng, cho dù đồ ăn căn tin như vậy, trong mắt người dị năng cũng là món ngon tuyệt đỉnh.
Những người trong căn cứ Hồng Long có thể ăn được vị muối. Hằng ngày căn cứ cũng nghiên cứu cách dùng các loại quái vật để làm gia vị, nếu không trong miệng nhạt nhẽo sẽ khiến người ta khó chịu vô cùng, ngày cũng không qua nổi nữa.
Giờ đồ ăn vào trong miệng, vị tương ớt, vị dầu đều ngon vô cùng, hận không thể ăn ba bát to.
Thân phận Corgi đặc biệt, có một phần xương thơm ngào ngạt không thêm muối, nó vui thích cắn lên, bình thường ăn chán đồ hộp và thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nay-toi-khong-nhan/2695105/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.