Johnson biết tiếng động cách vách là gì.
Ở tuổi này, trong trường học ở Massachusetts đã phổ cập khoa học, thiếu niên lớn gan còn từng có thể nghiệm lần đầu. Johnson chỉ là không ngờ hai người kia là quan hệ thân mật như thế này.
Tiếng thở dốc và rên rỉ bên kia cũng không kịch liệt, cũng không có kêu to hưng phấn, khác hẳn với những gì Johnson “biết ”, tiếng đè nén lại ẩn nhẫn. Không biết vì sao, động tĩnh như vậy lại còn kích thích hơn “phim dạy học”. Johnson kích động bò dậy, giày cũng đi trái.
Trong đường hầm phủ đầy nấm, muốn rời đi phải chui vào giữa mũ nấm dày.
Johnson dựa vào cơ thể nhỏ gầy, chuẩn bị chen qua.
Đám tơ này khiến nó không thoải mái, luôn có cảm giác nguy hiểm trong lòng. Khi Johnson cúi đầu khoanh tay muốn đi qua, nấm bị nó đè lên, lắc lư khó chịu.
– Kỳ lạ, khe hở này hẳn là có thể chen qua mà.
Johnson buồn bực lui một bước, nhìn khóm nấm, lại cúi đầu nhìn chính mình.
T-shirt hình như ngắn đi một đoạn, vốn có thể che hết đùi.
Thiếu niên hắt xì, vội vàng kéo da mãng xà bên cạnh qua, bọc lên người.
Da mãng xà chống nước, thông khí lại giữ ấm, còn tốt hơn da lông, nhưng hơi cứng.
Đám tơ chạm đến vảy, hậm hực tránh đi, giống như muốn xé da ra, “kéo” thiếu niên bên trong ra. Trước khi Johnson bị nấm lột “quần áo”, nó rốt cuộc thành công chui ra ngoài.
Rẽ hai đường cong, lại đi lên một cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nay-toi-khong-nhan/2695068/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.