Ngực phát đau, không thể hô hấp.
Giản Hoa đau đớn run rẩy, vật thể mềm mại che kín miệng mũi cậu lập tức văng ra, cho cậu một khe hở để thở. Không khí mới mẻ đổi khí thải từ buồng phổi ra, Giản Hoa từ từ tỉnh lại.
Không mở mắt, cậu cũng biết mình nằm trên cái gì.
Nấm.
Tầng tầng lớp lớp mũ nấm đã làm giảm lực rơi xuống, nhưng Giản Hoa vẫn váng đầu hoa mắt do dị năng sử dụng quá độ, cậu gần như không đứng dậy được. May mắn nấm là dị năng tách biệt, không chịu ảnh hưởng bởi trạng thái suy yếu của Giản Hoa. Đám tơ chia thành vài sợi dây thừng khá thô, “nâng” Giản Hoa lên.
“Lý Phỉ?”
Xung quanh là mũ nấm dày đặc, không nhìn thấy thứ khác.
“Chủ nhân” có lệnh, nên nấm đưa toàn bộ lương thực dự trữ tới.
Khi thấy thiếu niên Johnson, trán bị xước da, Giản Hoa không nghĩ nhiều, suy cho cùng sóng xung kích do vụ nổ là cả ba người cùng chịu. Làm đối tượng đám tơ quen thuộc hơn, trên người Lý Phỉ không có vết thương rõ ràng, chỉ là cũng đang hôn mê, chắc vừa rồi cũng “bị” nấm làm cho hít thở không thông trong thời gian ngắn, nên sắc mặt tái nhợt.
Giản Hoa lảo đảo đứng lên, kiểm tra hơi thở của hai người.
Lý Phỉ ổn, nhưng hơi thở của thiếu niên lại thật mong manh, vẻ mặt Giản Hoa phức tạp, vỗ lưng nó một cái.
“Khụ khụ.” Johnson thuận lợi hô hấp trở lại.
Nó cuộn mình trong khóm nấm. Đám tơ lưu luyến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nay-toi-khong-nhan/2695060/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.