“Có người thấy, đúng là người nước ngoài, mặc một cái áo gió và che ô, che che lấp lấp!”
Nghe được tin tức, tất cả mọi người rất vui sướng, Dương Siêu nắm chặt nắm tay: “Rất tốt, đuổi theo người này, chúng ta sẽ không cần mỗi ngày đều đuổi sau gã đi vòng vèo nữa!”
Hoắc Vi mỉm cười nói: “Chắc là gã muốn tìm thôn trấn hoang vu để trốn tạm, nhưng không ngờ rằng duyên hải Đông Nam Trung Quốc không có nơi như gã nghĩ. Đâu đâu cũng có người dị năng, không thể hoàn toàn che giấu hành tung.”
Lời này khiến người ta rất vui, mọi người đều cùng cười ha hả. Người Trung Quốc nhiều như vậy, chọc người ngoại quốc cũng rất thú vị.
Dương Siêu lặng lẽ nhíu mày, cậu ta không có cái nhìn gì với Hoắc Vi, chẳng qua cậu ta biết Lý Phỉ không thích cậu sinh viên trẻ tuổi này. Hoắc Vi làm chuyện gì cũng rất tích cực, thái độ cũng đoan chính, nhưng lại không được trọng dụng.
Dương Siêu toàn tâm toàn ý lăn lộn với Lý Phỉ ở Thế giới Bị Từ, gặp chuyện này đương nhiên sẽ không oán thầm Lý Phỉ bất công, ngược lại sẽ suy tư Hoắc Vi có chỗ nào không đúng.
Chờ sau khi nghe nói Hoắc Vi là kẻ xuyên sách, Dương Siêu hiểu ra.
Hoắc Vi không cố ý gạt chuyện này, chỉ đúng lúc tỏ ra cậu ta biết chuyện gì, như vậy cái nhìn của người dị năng đối với cậu ta, sau khi tiếp xúc, thành kiến cũng sẽ thay đổi.
Có người cảm thấy cậu ta trẻ tuổi dễ xúc động,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nay-toi-khong-nhan/2695041/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.