*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lưu San cầm đôi đũa, không yên lòng.
Cô ta hoàn toàn tập trung vào cánh cửa bên kia ghế lô. Khi người phục vụ bưng thêm đồ ăn lên, cô ta vui sướng ngẩng đầu, nhưng rồi lại thất vọng, khó chịu thu lại ánh mắt.
Thực ra người ngồi cùng bàn này, không ai biết Lưu San cả. Tổng cục Điện ảnh tuy là ngành ăn to nói lớn, nhưng so với những người cầm quyền thật sự còn kém xa. Lưu San chỉ là một cô gái rất đỗi bình thường. Chủ cũ của cơ thể này cũng không thích đi giao tiếp với nhiều người, cũng chẳng làm gì khác người nên tất nhiên không nổi tiếng.
Cục trưởng Lô đưa Lưu San đến, cũng chỉ nói là cháu của bạn cũ, mọi người đều thức thời không hỏi bạn cũ là ai.
Thấy cô gái này mất hồn mất vía, có người chờ xem kịch, cũng có người tốt thấy lo lắng: Ở Trung Quốc có người lớn trong nhà nào mà thích con cháu mình làm fan cuồng chứ? Say mê đắm đuối vượt quá mức bình thường, gào khóc đòi phải gả cho người đó, đối với Lý Phỉ là họa không phải phúc.
Không chỉ mọi người nghĩ vậy, chính Lưu San cũng ý thức được điều đó.
Tay cô ta ở dưới gầm bàn, siết chặt góc áo, trong lòng buồn bực.
Xuyên vào gia đình có thế lực, có thân phận tốt như thế, không lợi dụng để trèo lên Lý Phỉ, thì chẳng phải lãng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nay-toi-khong-nhan/2694887/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.