*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tối ngày 22 tháng 11.
Gió cuốn lá cây dán lên cửa kính xe. Trời không có sương mù, nhưng đã sớm không thấy được ánh mặt trời.
Quan Linh mở đôi mắt mơ ngủ, cô nghe thấy tiếng kêu gào quen thuộc từ phía sau xe.
Lặp đi lặp lại vài câu “Tôi không phạm tội, mấy người không được giam giữ tôi”, “Tôi muốn phơi bày mấy người. Đăng báo, đưa tin lên đài truyền hình để phơi bày mấy người.”
Người mặt áo blouse trắng đeo khẩu trang, đè lại người trung niên đang giãy dụa đấm đá vào trong xe. Cô gái ở đằng sau co rụt cổ, sợ đến không cựa quậy nổi. Người mặc áo blouse trắng đứng bên, giải thích: “Vết thương trên người mọi người xét nghiệm ra vật chất không rõ, có thể sẽ lây truyền, nên cần phải cách ly một thời gian. Ai muốn liên lạc với người thân, bạn bè, có thể báo bây giờ.”
Cô gái là kẻ xuyên sách, cô nhìn Hoắc Vi xin sự giúp đỡ.
Hoắc Vi không phản ứng, như không thèm để ý đến hoàn cảnh này, thản nhiên đi lên xe.
Xe nhanh chóng khởi động, trở những người đồng đội ở chung mấy ngày trong Thế giới Bị Từ Bỏ, chạy khỏi tầm mắt của Quan Linh.
“Hoài niệm à?”
Người mang quân hàm thiếu tá ngồi trong xe, quan sát đánh giá Quan Linh.
Cô gái trẻ mới hai mươi tư tuổi, mệt mỏi dựa vào ghế, mở miệng phát ra tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nay-toi-khong-nhan/2694876/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.