Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lại trở về hoàn cảnh quen thuộc.

Giản Hoa ngồi trong góc, nhìn nhân viên đoàn phim bận rộn qua lại.

Dù đoàn phim có xa hoa thế nào, trường quay vẫn luôn là cảnh tượng rối loạn, dây điện giăng khắp nơi. Người thường có cái hòm để ngồi lên đã không tệ rồi.

Hôm nay, phó đạo diễn La không mặc đồ tây, ông tay cầm loa điện, cổ đeo di động, mặc áo khoác có đến n cái túi, tai còn đeo tai nghe vô tuyến để nói chuyện.

“Tổ đạo cụ! Mấy người đang làm gì thế, nâng cái cột này qua bên trái!”

Nhìn lại hình ảnh trong khung hình, phó đạo diễn La vừa lòng, sai người báo cho đạo diễn, bối cảnh đã chuẩn bị xong.

Giản Hoa cúi đầu lật kịch bản đến đoạn tương ứng với bối cảnh, sau đó cậu đứng lên. Quả nhiên, có tiếng từ trong tai nghe nói rằng, đạo diễn còn chưa quay xong cảnh kia, bên này quay cảnh của vai phụ trước.

Diễn viên đóng thế không chỉ phải quay cảnh nguy hiểm, có khi diễn bối cảnh, diễn quay nhóm. Khi diễn viên chính không có mặt, chỉ cần có diễn viên đóng thế là quay được. Chỉ thoáng qua khung hình nên không quan trọng, đặc tả diễn viên chính có thể quay bổ sung sau.

Giống như hiện tại, bên kia Lý Phỉ đang ở chỗ khác trong studio đứng trước phông xanh[1] nói lời thoại với máy quay, bên này lại là cảnh hai vai phụ tranh chấp, Giản Hoa phải nhảy lên mấy cái thùng giả làm thang, đứng đó lặng lẽ quan sát.

Muốn đóng làm bối cảnh, cột gỗ, cũng không dễ gì.

“Cậu…”

“Chào đạo diễn Lưu, tôi là diễn viên đóng thế của Lý Phỉ, Joe.” Giản Hoa gặp ai cũng chỉ nói một câu đơn giản như vậy, không thân thiện cũng không thô lỗ. Phải xem tình huống mới có thể có “lời sau”, phó đạo diễn Lưu còn cần chú ý trả lời.

Đoàn phim có vài vị phó đạo diễn, phân công quản lý những công việc khác nhau. Phó đạo diễn La tương đương với người quản lý trường quay, gặp chuyện phải tìm ông ấy, có nồi thì để ông ấy gánh*. Còn phó đạo diễn chịu trách nhiệm quay phim  thì chức vụ cao hơn một đoạn.

*ý là có chuyện sai sót gì thì phải chịu trách nhiệm

Vị phó đạo diễn Lưu này nhìn kỹ Giản Hoa vài giây, thấy lạ mặt, nghiên đầu, dùng tiếng địa phương hỏi: “Sao lại tìm loại  người này? Thủ đoạn mới của giải trí Tinh Thiên à, để người mới đi theo ảnh đế, từ đóng thế đi lên?”

“Không đâu, hình như cũng làm được vài năm rồi. Nhìn mặt hơi quen.” Nhân viên đoàn phim giải thích.

Làm diễn viên đóng thế, Giản Hoa cũng xem thành công. Nhưng thành công của cậu, chính là chịu loại đối xử như thế này.

Hơn phân nửa những phim cậu lăn lộn là phim truyền hình, cái loại phim trên màn ảnh lớn do đoàn làm phim danh tiếng quay này, không có quan hệ rất khó vào. Giờ phim thương mại hầu hết là dùng hiệu ứng, không có nhiều nhu cầu về diễn viên đóng thế và diễn viên có kỹ năng đặc biệt.

Không đáng để người ta ôm đùi, lại còn không thích xã giao, Giản Hoa tên là gì, đúng là chẳng ai chú ý.

Trong giới giải trí là như vậy dó, muốn phong sát* nhân vật nhỏ rất dễ dàng. Vốn đã không có cảm giác tồn tại, dù có cố gắng nhiều năm, chỉ cần có người muốn dẫm chết nhân viên dưới tầng chót, thì sẽ dễ dàng đạt được mục đích, mà thậm chí cũng chẳng có mấy người biết được chuyện này.

*Phong sát: Từ thường dùng trong giới giải trí, chỉ hành động chèn ép bằng quyền lực hay tiền bạc để không cho người bị phong sát nhận được việc.

Giản Hoa đã bị phong sát nửa năm, khi trở về lại thành diễn viên đóng thế chuyên thuộc của anh đế. Việc này là tin lớn trong giới diễn viên đóng thế, nhưng nhân viên đoàn phim này hoàn toàn không biết gì cả.

“Làm vài năm mà vẫn là diễn viên đóng thế?” Phó đạo diễn Lưu liếc xéo Giản Hoa, thấy đối phương không lại đây thì đỡ lo. Nhưng lại cảm thấy đối phương không biết thời thế, vì vậy nên phất tay không kiên nhẫn, “Được rồi, diễn theo kịch bản.”

Phó đạo diễn lưu xoay người gọi hai vai phụ lên diễn.

Đây là một cuộc xung đột có tính tương đối mạnh, khi quay trước nhưng cảnh khác, có thể giúp diễn viên hiểu rõ nhân vật của mình hơn.

Kịch bản Lý Phỉ nhận tất nhiên không tệ, nhưng đây đã xác định là một bộ phim thương mại để kiểm tiền, không cần giải thưởng, dùng diễn viên lớn thu hút cho phòng vé. Trong studio đúng là ánh sao lấp lánh, diễn viên mang danh hiệu ảnh đế ảnh hậu có tận ba người, ngay cả diễn viên phụ cũng là tiểu Thiên Vương trong giới ca nhạc.

Kỹ thuật diễn xuất tốt, không có nghĩa là diễn viên diễn được bộ dạng mà đạo diễn muốn.

Lý Phỉ ở bên kia đã quay hỏng năm sáu lần. Đạo diễn trước hết là giảng về cảnh quay, sau đó lại cau mày nhìn màn hình. Lý Phỉ bình tĩnh nhìn đọa diễn đổi ánh sáng, đổi góc độ máy quay, chính ông tự mình thay đổi mấy chỗ. Rốt cuộc, đến lần thứ tám đạo diễn mới get được điểm đó, tiếp theo thì trơn chu một đường.

Sau khi quay xong cảnh này, trợ lý Lâm đưa khăn nóng cho Lý Phỉ.

Ảnh đế không thấy Giản Hoa, không hề do dự đi đến trường quay bên kia xem cảnh quay.

Lúc này, Giản Hoa đã đứng trên bốn thùng gỗ đờ người ra được hai mơi phút ~~ Đúng vậy, hai diễn viên phụ này cũng quay hỏng, người phụ trách làm bối cảnh như cậu, cứ một lần lại một lần bò xuống thì mệt muốn chết, thà tiếp tục đứng đó còn hơn.

“Phụt.”

Trợ lý Lâm ngẩng đầu, hình như cậu ta nghe được tiếng Lý Phỉ cười.

Nhưng trong studio rất ồn, vẻ mặt Lý Phỉ trông cũng không giống vừa cười xong, việc này làm trợ lý Lâm hoang mang.

Một đợt quay mới lại bắt đầu, bảng clapperboard[2] dập một cái, hai vai phụ đã tranh chấp kịch liệt.

May quay không quay đến mặt Giản Hoa. Cậu đứng đó đưa tay hơi tựa vào cầu thang, động tác rất chậm. Trong mắt Lý Phỉ thì động tác này rất là bình thương, nhưng cả người Giản Hoa cùng với động tác này lại mang điểm khác biệt.

– Cậu đang cố hòa hợp với nhân vật trong kịch bản, tuy chỉ có thể làm hạn chế.

Tâm trạng của Lý Phỉ có hơi vi diệu.

Loại người như Giản Hoa, anh đã gặp qua nhiều. Điểm đặc biệt của Giản Hoa, chính là trong bộ phim “Con quạ”, cậu diễn nam nhân vật chính của Lý Phỉ đủ mười phần thu hút.

Sự thật đã chứng minh, Giản Hoa không phải là một thiên tài diễn xuất bị mai một. Ngoài nhân vật Ô tướng quân, do tính cách nên bình thường Giản Hoa biểu hiện hơi cứng nhắc.

Không phải tệ, nhưng cũng không xuất sắc.

Cảnh này quay hỏng liên tục, không liên quan gì tới Giản Hoa, cậu đã làm một bối cảnh đủ tư cách.

Hai diễn viên phụ toát mồ hôi đầy đầu lại tiếp tục. Giản Hoa rốt cuộc chú ý tới Lý Phỉ đứng cách đó không xa. Lúc này, họ mặc cùng một dạng quần áo, cùng một kiểu tóc. Do ánh đèn, nên cậu không thấy rõ mặt Lý Phỉ.

“Đổi sang cảnh thứ chín màn ba!” Đạo diễn hô lên. Diễn viên phụ im lặng đi xuống, Giản Hoa cũng không cần đứng đờ người ra đó nữa.

Về một góc, cầm kịch bản lên, Giản Hoa yên lặng quan sát đám người bận rội.

Đây là ngày quay chính thức thứ nhất, cậu không phát hiện trong đoàn có người kì lạ nào. Từ nhân viên trang điểm đến trợ lý của diễn viên đều rất bình thường. Kẻ xuyên sách muốn mạo danh trà trộn vào mà không lộ ra bất kỳ sơ hở nào là không có khả năng.

Ánh mắt Giản Hoa cuối cùng dừng lại trên người Lý Phỉ.

Đèn chiếu lên người anh, cổ tay áo xắn lên, cởi nút trên cùng của áo sơ mi, hai tay đút trong túi quần kaki, giầy da dẫm lên thùng gỗ giả làm cầu thang, Lý Phỉ vừa xoay người, lại không còn là Lý Phỉ nữa.

Tươi cười tán tỉnh, cử chỉ tùy tiện, vẻ mặt kênh kiệu.

Giản Hoa đã xem đi xem lại kịch bản hơn mười lần. Hình tượng của nhân vật nam chính, Hạ Ngưng, trong lòng cậu vẫn chỉ được cấu thành từ những từ ngữ mơ hồ: Hoàn cảnh gia đình tốt, nhìn qua như tay chơi không học vấn không nghề nghiệp, thực ra lại biết rất nhiều kiến thức ngoài lề.

Nhưng sau khi nhìn gần Lý Phỉ, vài từ ngữ kia lại như bong bóng vỡ tan. Bóng dáng mờ nhạt của nhân vật nam chính đã hóa thành người trước mắt.

Giản Hoa còn thấy được những thứ không có trong kịch bản trên người Lý Phỉ.

Đạo đức giả, kiêu căng, khi nhìn người ngoài sẽ lộ ra ánh mắt không tin tưởng.

Trong kịch bản, nam chính gần như là hoàn hảo, trừ danh tiếng không tốt ra. Nam chính luôn đặc biết cố gắng vào thời khắc quan trọng, các loại kỹ năng đều đạt điểm tối đa. Hai lần nhân vật tình tiết phản bội đều bị anh biết trước. Lại còn có EQ cao, sau khi lịch sự từ chối nữ phụ, còn giúp cô nhận ra người thích hợp với mình hơn. Có thể nói, nam chính tốt đẹp đến mức không thực tế.

Nhưng phải làm sao đây, thị trường đã chứng minh người xem thích nam chính như vậy đấy. Biên kịch viết phim thương mại kết hợp từ mọi yếu tố hoàn hảo nhất.

Hậu quả là trong mắt Giản Hoa, hình tượng nam chính rất giả tạo, trống rỗng và thiếu tính hợp lý.

Nhưng sau khi thấy Lý Phỉ, các tầng mờ ảo như bị dồn hết xuống dưới chót, tạo nên nền móng kiên cố, loại kiến trúc này có nhiều không gian mở hơn, để người xem tự mình lý giải.

Nhân vật nam chính không hoàn hảo như vậy, anh ta có làm việc tốt nào đó, thì bản chất vẫn kiêu căng.

Anh ta thông minh, liệu sự như thần, nói cho cùng cũng vì đa nghi.

Nhưng việc này cũng không bị nhân vật tình tiết phát hiện, vì nhân vật nam chính cực kỳ chú ý duy trì hình tượng của mình.

– người chỉ muốn vui vẻ xem phim, ăn bỏng ngô có thể hài lòng, mà người nhất định muốn tìm logic trong phim cũng có thể đào ra trứng màu*. Nhân vật nam chính, Hạ Ngưng ưu tú mà thực tế, dù anh ta dối trá, kiêu căng lại đa nghi, anh ta vẫn giải quyết mọi rắc rối một cách hoàn hảo, cũng không xúc phạm người khác.

*Trừng màu: điều bất ngờ, ngạc nhiên.

Giản Hoa hít sâu một hơi.

Xem người ta quay phim như cảm nhận được điều gì đó, từ một người giấy trong kịch bản hóa thành hình tượng rõ ràng.

Hạ Ngưng khác với Ô tướng quân. Trong đoàn phim “Con quạ”, Giản Hoa không được xem hết kịch bản, là do diễn xuất của Lý Phỉ khiến cậu dần dần hiểu được người này, rồi khắc sâu ấn tượng đến khó quên.

Giản Hoa tin rằng, nếu cậu được xem hết kịch bản, vẫn sẽ bị Ô tướng quân thu hút, nhưng không sẽ say đắm như vậy.

Còn về nhân vật Hạ Ngưng này, căn bản không phải kiểu Giản Hoa thích.

Nếu không phải là diễn viên đóng thế của Lý Phỉ, Giản Hoa đã chẳng thèm liếc nhìn nhân vật nam chính này. Cậu chỉ dựa theo đạo đức nghề nghiệp, cố gắng làm tốt một chút, mới đọc hơn mười lần.

Rào chắn mờ nhạt và thành kiến đối với nhân vạt nam chính của Giản Hoa, bị đập nát trong nháy mắt.

Mà Lý Phỉ, chỉ đang nhập diễn trước mặt cậu mà thôi.

Đèn trong studio bỗng chớp lóe.

“Gì vậy?” Mọi người ngẩng đầu sửng sốt.

Đạo điễn đành kêu ngừng, sau khi sai nhân viên đi kiểm tra xong thì để Lý Phỉ làm lại.

Đây là hiện tượng xảy ra khi dị  năng dao động quá mạnh, Lý Phỉ không biết Giản Hoa nhận ra điều gì, nghi ngờ nhìn thoáng qua bên này.

Vẻ mặt Giản Hoa không hề thay đổi, cậu làm dịu lại cảm xúc của mình, chăm chú nhìn người trong màn ảnh, giống như muốn ghi lại mọi hành động cử chỉ, vẻ mặt của đối phương trong lòng.

Buổi chiều hôm đó, khi đạo diễn tự mình xem xét cuộc xung đột mà hai vai phụ diễn. Ông nhìn máy quay, kêu nhẹ một tiếng.

“Diễn viên đóng thế Lý Phỉ mang đến…không tệ đâu.”

Người phụ trách đóng bối cảnh không cần kỹ thuật diễn xuất. Nhưng tư thế đứng thẳng, lại mờ nhạt lộ ra cảm giác rất phù hợp với hình tượng của nam chính, không cần cố ý làm mờ cảnh xung quanh, chỉ cần không đặc tả, cơ bản sẽ không thấy gì phi lý.

Một hai lần đạo diễn còn cảm thấy là trùng hợp, nhưng một tuần sau, ngay cả phó đạo diễn cũng phát hiện.

“Nắm bắt tâm trạng nhân vật khá ổn, Lý Phỉ tự bồi dưỡng diễn viên đóng thế chuyên nghiệp cho mình à? Thật đúng là hợp với phong cách của cậu ta.”

“Không đâu. Nghe nói là tìm bừa được đấy.”

“Trời, vận may này!”

“Xem ra có thể giảm bớt việc quay bổ sung nhân vật chính.” Đạo diễn lẩm bẩm.

Giảm phí tổn, giảm công việc, việc này ai chẳng thích.[1] Phông xanh: dùng khi quay phim, chụp ảnh để ghép bối cảnh.



[2] Bảng clapperboard



Về tiêu đề: *Hoa điểm (华点) có từ Hoa (华) trong Giản Hoa (简华) nhưng bản thân không biết tiếng Trung nên không hiểu tác giả có ý gì T.T. Chờ cao nhân giúp đỡ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.