Theo lý thì lấp đầy bụng là quan trọng nhất, nhưng trước khi họ đi vào nhà hàng, Giản Hoa lại ngây ngốc lái xe đến siêu thị.
“Cậu muốn mua đồ. Không thể chờ ăn xong rồi đi mua à?” Lý Phỉ ngồi trên ghế lái phó nghi ngờ nhìn Giản Hoa.
“Tuy bộ quần áo anh mặc trên người, tôi không định đòi lại, – ” Giản Hoa hít sâu một hơi. Cậu không biết mình nên vạch trần ảnh đế, hay giả ngu tiếp. Cuối cùng bộ dạng không có chuyện gì của Lý Phỉ kích thích cậu, Giản Hoa bật thốt, “Ba ngày không thay rồi, anh không khó chịu à?”
“…”
Lý Phỉ đeo khẩu trang, im lặng đẩy cửa xe đi vào siêu thị.
Anh tưởng rằng Giản Hoa sẽ coi nhẹ vấn đề này. Không ngờ, khi anh ngủ, người kia lại đi dọn đống quần áo rách anh đã thay ra.
Đúng là Giản Hoa có cho anh quần lót mới, nhưng Lý Phỉ không mặc, vì quá nhỏ…
Dù hình thể hai người không chênh lệch nhau nhiều, nhưng cũng có chỗ khác biệt. Mặc vào hơi chật, rất không thoải mái, Lý Phỉ đành phải tiếp tục mặc quần cũ của mình, nếu không sẽ ngủ không ngon.
Nhìn bóng dáng Lý Phỉ biến mất sau cổng siêu thị, Giản Hoa thấy mình lại tái nghiện thuốc lá. Cậu rất cần nicotine để ổn định tinh thần. Thái độ đối xử với Lý Phỉ, Giản Hoa thấy mình hơi bất thường.
– Nếu là người khác, cậu còn lâu mới thèm quan tâm xem đối phương mặc quần áo bẩn được mấy ngày! Có khó chịu hay không!
Không, trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nay-toi-khong-nhan/2694841/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.