Xe đi vào biệt thự Nam gia.
Tùng Vũ xuống xe trước, tài xế nói: "Giang tiểu thư, tôi đỡ Nam tiên sinh xuống xe lăn trước, cô đừng động vào hành lý, một lát nữa tôi sẽ mang vào."
Nam tiên sinh? Cô có chút hoảng hốt. Sau khi lấy lại tinh thần mới nhận ra "Nam tiên sinh" trong miệng tài xế là chỉ A Liệt.
Cô cúi đầu nhìn về phía cậu, còn tốt, chân có thể động, chỉ là đại khái không đi được mấy bước. Thời điểm chuyển từ trong xe dịch ra đến xe lăn cũng có vẻ tốn sức.
Người nhà Nam gia ngoại trừ Nam Liệt, một năm trước đã dọn hết đến nhà mới ở phía Tây. Căn biệt thự "Lưu khúc danh đình" này cũng đã chuyển đến danh nghĩa của Nam Liệt.
Tùng Vũ biết chuyện này. Trước khi cô về nước, Nam Tích Dân đã nói với cô. Ông nói sự thật: Sự nghiệp của Nam gia Nam Liệt không thể kế thừa, ông cũng không thể đem toàn bộ gia nghiệp để lại cho cậu. Nhưng cho dù chỉ cần một biệt thự "Lưu khúc danh đình" này, giá thị trường cũng đã hơn trăm triệu, đây là ông để lại đảm bảo cho con trai. Tương lai nếu cậu muốn vào giới hội hoạ, ông cũng sẽ dùng hết khả năng về nhân mạch và tài nguyên để nâng đỡ cho cậu.
"Việc này có liên quan gì đến cháu đâu?" Lúc ấy Tùng Vũ hỏi.
"Đương nhiên là liên quan." Nam Tích Dân nói, "Vạn nhất tương lai A Liệt muốn kết hôn với cháu, mà cháu cũng đồng ý, đây là lễ vật ta tặng cho cháu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nay-nguoi-se-roi-di/3376084/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.