"A Liệt, dì Cát cảm ơn con." Cát Hạ nhẹ giọng nói, "Tùng Vũ chơi với A Liệt một lúc đi, mẹ lên lầu chào hỏi tiên sinh một cái."
Phòng vẽ tranh đột nhiên chỉ còn lại một mình Tùng Vũ đối mặt với Nam Liệt. Thật ra cô vốn dĩ cũng không phải người dễ làm thân, vì đạt được mục đích nên bản thân mới không thể không mạnh mẽ tích cực biểu hiện. Cũng may vừa rồi còn có mẹ ở đây làm cô thảnh thơi hơn không ít, mẹ vừa rời đi, trong lúc nhất thời cô có chút không biết nên ở chung với Nam Liệt như thế nào. Cô cố gắng giữ vững nụ cười, càng thêm cẩn thận âm thầm quan sát chàng trai trước mặt.
Nhìn qua cơ thể của cậu rất gầy yếu, không chỉ hành động không tiện mà toàn bộ trạng thái cũng không quá lạc quan. Mặt cậu nhỏ gầy, lông mày thật ra lại rất đậm, làm cả khuôn mặt nhiều thêm vài phần anh khí của thiếu niên, nhưng giữa mày lại như có như không nhíu lại, có vẻ tràn đầy tâm sự. Con ngươi của cậu màu hổ phách, trong ánh mắt lộ ra một tia xa cách không hợp tuổi, dưới đuôi mắt bên trái có một nốt ruồi lệ, mũi không tính là cao nhưng chóp mũi rất thanh tú, môi hơi mỏng mang theo độ cong lạnh nhạt, sắc môi hơi tím.
"Chị nhìn đủ chưa?"
Nam Liệt đột nhiên lên tiếng làm cô hoảng sợ, sau khi lấy lại bình tĩnh cô kiềm chế lại sự hoảng loạn, trấn định đáp lại: "Chúng ta mới gặp lần đầu tiên đúng không? Cậu để tôi nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nay-nguoi-se-roi-di/2761139/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.