Chương trước
Chương sau
Editor:: Thiến Tiếu Tiếu

Cuối cùng, Ngu Vô Song cũng không biết mình tới đó thế nào, cô chỉ nhớ người đàn ông lạnh lùng sắc bén như hung thần trước mặt, chỉ cần mấy cái mệnh lệnh là có thể nắm chặt toàn bộ tràng diện.

Về phần Lưu Quyền yêu thầm Giản Uyển Linh đã bị anh kiềm chế, chỗ yếu của hắn là anh em tốt cùng sống cùng chết với hắn nhiều năm, bắt được những người này thì còn phải sợ hắn không ngoan ngoãn mà đi vào khuôn khổ sao?

. . . . . .

So với Ngu Vô Song đang bất an, Giản Uyển Linh cũng có cảm xúc bất an như vậy.

Hai ngày nay mí mắt cô ta cứ nhảy, từ khi nhận được tin nhắn liền không có tin tức gì. Cô ta rõ ràng muốn hắn dằn vặt người phụ nữ hèn hạ Ngu Vô Song kia cho đến chết, nhưng mấy ngày trôi lại không có tin tức gì.

Lưu Quyền hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn lừa cô ta một khoản?

Lúc này, cô ta hoàn toàn không ngờ Ngu Vô Song còn sống tốt, cô ta biết rất rõ Lưu Quyền, người đàn ông kia có một chút mê luyến cô ta, những năm qua vẫn vì cô ta mà làm việc, cô ta ra tay cũng hào phóng, cô ta không tin, rời khỏi cô ta, hắn sẽ đi đâu kiếm nhiều tiền như vậy.

Nghĩ vậy, tâm tình Giản Uyển Linh mới tốt hơn một chút, dù đang chờ đợi, cô ta cũng muốn xem công phu sư tử ngoạm (*) của hắn đến mức nào, phàm là chuyện có thể sử dụng tiền để giải quyết thì không thành vấn đề, chỉ cần có thể giải quyết phiền toái Ngu Vô Song thì dùng bao nhiêu tiền đều đáng giá.

*Dùng trong trường hợp mua bán tức là nói thách giá trên trời (có thể hiểu GUL muốn xem LQ đòi giá cao cỡ nào)

Đáy lòng có một chút sợ hãi. . .

Giản Uyển Linh phiền lòng, nhịn không được mà vừa đi dạo quanh nhà vừa suy nghĩ, càng nghĩ cô ta càng phiền lòng. Lưu Quyền chẳng qua là một con chó mà cô ta nuôi, nhưng bây giờ con chó này lại dám làm hư việc của cô ta, bình thường cô ta cho hắn quá ít tiền?

Nghĩ vậy, tâm tình độc ác của cô ta cũng không thể khống chế được nữa, tức giận rồi đột nhiên hất bình hoa trên bàn uống trà nhỏ xuống đất, có thể thấy được tiếng vang chói tai phát ra trên sàn nhà, bình hoa có giá trị xa xỉ cứ như vậy mà chia năm xẻ bảy. . .

Mạnh Thiếu Văn đang trong thư phòng làm việc thì nghe thấy tiếng vang nên đẩy cửa ra ngoài rất nhanh, anh ta nhìn lướt qua phòng khách bừa bộn, sau đó bước nhanh về phía trước, đi tới bên cạnh cô ta, chân mày nhíu chặt: "Đã xảy ra chuyện gì? Có phải đầu lại đau hay không?"

Trong năm năm qua, trường hợp như vậy anh ta đã gặp không chỉ một lần, cho nên hiện tại cũng luyện thành thói quen rồi.

Hôn nhân ảm đạm, quanh năm khiêm tốn thật khiến Giản Uyển Linh chán ghét, cô ta đã nhiều lần suy nghĩ, điều cô ta muốn không phải như vậy!

Cô ta sinh ra trong nhà giàu có, tuổi còn trẻ mà đã tiến vào tầng cao của Giản thị, bên cạnh có vô số người môn đăng hộ đối theo đuổi, mặc kệ là đồng ý với ai, cô ta hiện tại cũng là phu nhân nhà giàu có, được người người kính ngưỡng (kính trọng + ngưỡng mộ).

Giản Uyển Linh cô vốn nên đứng ở chỗ cao với ánh sáng rực rỡ, nhưng bây giờ thì sao?

Vì sợ người khác nhìn ra suy nghĩ, thậm chí cô ta không dám ra ngoài rồi, đừng nói chi đến việc khoe khoang trước mặt người khác!

"Uyển Như." Thấy sắc mặt dữ tợn hồi lâu cũng không lên tiếng của cô ta, Mạnh Thiếu Văn không khỏi có chút sốt ruột. Anh ta hiểu rõ cô ta, số lần tâm tình cô ta không ổn định trong mấy năm qua đặc biệt nhiều, không chỉ có thích khóc sướt mướt, cũng có lúc bất chợt nóng nảy.

Anh ta tiến lên hai bước, đôi tay đặt ở trên vai cô ta, ánh mắt nhìn cô ta, đáy mắt khó nén tia quan tâm: "Không sao, không sao hết, có anh ở đây, có phải tâm tình không tốt hay không? Có cái gì uất ức thì cứ nói cho anh biết, anh sẽ giải quyết cho em."

Anh ta nói một mạch, rốt cuộc cũng khiến Giản Uyển Linh ngước mắt, vẻ mặt nổi điên của cô ta cứng đờ, bật thốt lên hỏi: "Thiếu Văn, anh rốt cuộc có yêu em hay không?"

Cô ta có thể giải quyết Ngu Vô Song, nhưng không chịu nổi những năm tháng sau này sẽ có Ngu Vô Song thứ hai, Ngu Vô Song thứ ba.

Thần sắc của người phụ nữ kia rất giống với Giản Uyển Như, cô ta cũng không tin, anh ta không có chút tình cảm nào với cô ta.

Họ biết nhau nhiều năm như vậy, cô ta rất rõ tính tình của anh ta, bởi vì như vậy, cô ta vừa mâu thuẫn vừa rối rắm.

Bên trong phòng khách yên tĩnh lúc này có một loại không khí đè nén hơi thở, Mạnh Thiếu Văn vẫn trầm mặc, chốc lát sau rốt cuộc không nhịn được nữa, bật cười nói: "Cô bé ngốc, đang yên đang lành mà hỏi cái này làm gì? Em là vợ của anh, anh không yêu em thì yêu ai được?”

Vợ của anh là Giản Uyển Như, trên tờ giấy màu đỏ kia (hộ khẩu) là tên anh và Giản Uyển Như.

Giản Uyển Linh biết mình không nên nghĩ như vậy, nhưng có một cái mạng sắp mất trong tay cô ta, cô ta không biết cuộc sống này khi nào mới kết thúc, việc trái với lương tâm đã làm nhiều rồi, nên cô ta luôn bất an.

Nghĩ vậy, gân trên huyệt thái dương của cô ta nhảy lên, chợt đẩy anh ta ra, giọng nói trở nên bén nhọn và chói tai: “Anh không biết em đã vì anh làm bao nhiêu chuyện, anh không biết, anh không biết cái gì hết.”

Người đàn ông này là người quan trọng đối với cô ta, anh là thanh mai trúc mã, là bạn trai của Giản Uyển Như, là người mà cô ta thầm nghĩ tới nhiều năm.

Hiện tại, anh ta rõ ràng đứng trước mặt cô ta, cùng giường chung gối với cô ta rất nhiều ngày, nhưng cô ta còn chưa phải xác định được, anh ta có yêu cô ta không? Yêu một người không phải là luôn luôn giữ chặt và lo lắng cho người đó sao?

Tại sao cô ta không thấy được sự lo lắng của anh? Cô chỉ nhìn thấy mình điên cuồng và cố chấp.

Mạnh Thiếu Văn bị đẩy ra thì khiếp sợ, anh ta cau mày theo bản năng, kinh ngạc nói: “Uyển Như, rốt cuộc em làm sao vậy?”

Anh ta biết tâm tình cô thường xuyên bất ổn, cô vốn phải khóc lóc rồi nhào vào ngực anh ta, nói rõ uất ức của mình, khi nào lại có vẻ mặt lạnh lẽo và nghiêm túc như hiện tại như vậy, mơ hồ còn lộ ra một tia điên cuồng?

Khi anh ta đang kinh ngạc tự hỏi mình, Giản Uyển Linh ngẩn ra, sau đó mới biết mình vừa làm cái gì.

Cô ta lại đẩy anh Thiếu Văn?

Biết được việc này, thần kinh cô ta càng nhảy lên mạnh mẽ, nhưng trong nháy mắt, nước mắt mềm mại liền nhiễm đỏ hốc mắt cô ta, cô ta đang mặc váy ngủ công chúa trắng thuần, tóc đen rối tung, nhìn qua có cảm giác mềm mại và đẹp đẽ động lòng người.

Thấy vậy, lời trách cứ trong đáy lòng Mạnh Thiếu Văn không nói ra được…

“Thật xin lỗi…” Giản Uyển Linh rất nhanh thu lại tâm tình nóng nảy, thay vào đó là một loại bi thương đau xót: “Em cũng không biết vừa rồi tại sao lại như vậy, thật xin lỗi, Thiếu Văn vửa rồi em không thể khống chế tâm tình của mình.”

Khi nói chuyện, cô ta còn chỉ vào đầu mình, bộ mặt hối tiếc: “Mới vừa rồi đầu đau quá, như muốn nổ ra vậy.”

Có lúc Mạnh Thiếu Văn không thể không thừa nhận vợ của anh ta quả thực có chút bệnh về mặt tâm lý, thật ra thì bác sĩ khám bệnh cho cô ta nhiều lần khuyên cô ta đi tìm bác sĩ tâm lý, nhưng đều bị cô ta khóc rống từ chối, hiện tại anh ta thật cảm thấy cô ta nên đi khám bác sĩ tâm lý.

Anh ta biết cuộc sống trong năm năm nay của cô ta rất buồn chán, trước kia cô thích ca hát khiêu vũ nhất, nhưng sau khi xảy ra chuyện kia, anh ta không thấy cô chơi những thứ này.

Theo lý thuyết thì bây giờ cô đã khôi phục trí nhớ, vậy không phải cô nên chơi những thứ trước kia mình yêu thích sao?

Rốt cuộc cũng không muốn cô ta suy nghĩ nhiều, đáy lòng Mạnh Thiếu Văn không khỏi thở dài, trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ.

Dừng một chút, anh ta lại ôn hòa nói: “Vừa rồi anh đang làm việc trong thư phòng, nghe trong phòng khách có tiếng động phát ra, vừa rồi nghĩ tới cái gì mà tức giận như vậy?”

Sau khi nói xong, anh ta còn chỉ bình hoa đã bị ném chia năm xẻ bảy trên sàn nhà, giọng nói ôn hòa có chút bất đắc dĩ: “Uyển Như, vừa rồi em thật sự có chút dọa người.”

Nhìn một mảnh hỗn độn trên sàn nhà, Giản Uyển Linh có chút sững sờ, hành động như vậy hoàn toàn là theo bản nặng, trong nháy mắt cô ta đã chịu quá nhiều áp lực, nhưng thấy vẻ mặt lo lắng của người đàn ông này, cô ta lại cảm thấy những chuyện đau khổ mình phải chịu này không đáng kể chút nào.

Anh ta là người làm cô ta cố chấp trong những năm gần đây, có thể trở thành vợ của anh ta, cùng anh đầu bạc răng long, quan trọng hơn vẻ oai phong bên ngoài nhiều.

Nghĩ thông suốt điểm này, Giản Uyển Linh khéo lép cười một tiếng, gạt đi nước mắt trong suốt, nhàn nhạt mỉm cười: “Thật xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa, em sẽ khống chế tâm tình của mình.”

Nhưng Mạnh Thiếu Văn thấy nụ cười như vậy nhìn thế nào cũng thấy đang gượng cười, anh ta không khỏi nắm tay ngọc của cô ta, khẽ mím môi, trầm giọng nói: “Nếu như em thấy ở nhà rất nhàm chán, có thể ra ngoài làm việc, làm theo ý thích của mình là được.”

Giọng nói hơi ngừng lại, anh ta lại bổ sung: “Anh biết rõ em không thích ở nhà ngây ngốc một mình, anh lại không có thời gian ở cùng em, em có thể làm việc mình thích, có lẽ như vậy em sẽ không cảm thấy nhàm chán nữa.”

Hiện tại cuộc sống đã ổn định, bọn họ lại lập gia đình, đã tới lúc cô thoát ra bóng ma năm đó, trở lại làm chính mình.

Ra ngoài làm việc?

Giản Uyển Linh nghe vậy, cả người đều ngẩn ra!

Lúc ý cố ý đóng giả Giản Uyển Như, cô ta hoàn toàn chấm dứt cái ý nghĩ này, năm đó Giản Uyển Như làm chức vụ nhàn hạ ở công ty, mỗi ngày đều đi làm đúng giờ, tan việc đúng giờ, cái gì cũng không hiểu.

Nhưng cô ta thì không, cô ta đã thực tập hơn mấy năm, sau khi tốt nghiệp thì thành công tiến vào tầng quản lý, cô ta bị đè ép đủ kiểu, nếu bây giờ cô ta trở lại Giản thị, lập tức khác biệt lớn như vậy, khiến người ngoài nhìn ra tình hình cụ thể thì phải làm sao?

Gần như theo bản năng, cô ta chỉ lắc đầu từ chối, khuôn mặt tinh xảo có chút tái nhợt, cô ta cắn môi, nhẹ giọng nói: “Hay là thôi đi, trước kia em làm chức vụ nhàn hạ ở công ty, hiện tại trở về thì cũng không có tác dụng gì nhiều.”

Người phụ nữ trước mặt vẫn yếu ớt nhu nhược như cũ, khiến Mạnh Thiếu Văn nhìn thấy, đáy lòng không khỏi xuất hiện một tia đau lòng.

Anh ta cũng không từ bỏ, mà không ngừng cố gắng khuyên bảo: “Cũng không nhất định phải về công ty, em còn có thể mở phòng dạy vũ đạo, không phải trước kia em thích khiêu vũ nhất sao? Bây giờ có thể mở phòng dạy trẻ em khiêu vũ, anh cũng không nỡ để em quá mệt mỏi, cho nên dạy trẻ em là vừa đủ sức.”

Anh ta nói không nỡ để cô ta quá mệt mỏi, khiến Giản Uyển Linh vành mắt đỏ hồng trong nháy mắt, cô ta đột nhiên cảm thấy những chuyện độc ác mình làm trước kia đều đáng giá rồi.

Ai cũng không thể ngăn cản cô ta theo đuổi hạnh phúc, một cái mạng thì thế nào? Trước sau gì cũng chết.

“Tại sao mắt lại đỏ?” Mạnh Thiếu Văn thấy thế, cong cong môi mỏng, nở nụ cười như có như không. Anh ta lấy khăn tay màu cà phê trong túi ra lau khóe mắt cho cô ta, sau đó kéo cô ta ngồi xuống một cái ghế cao, thanh nhuận cười: “Để anh xem một chút, đã thành con thỏ nhỏ rồi.”

Giọng nói anh ta dịu dàng êm tai, đối với Giản Uyển Linh mà nói là tràn đầy hấp dẫn, cô ta rất yêu bộ dáng dịu dàng này của anh ta.

Lúc này cười hì hì một tiếng, đè xuống tia làm bộ kia, mềm mại cười: “Sắp mở hội đồng quản trị, em sẽ về công ty xem có chức vị gì thích hợp với em, nhưng mà anh cũng biết đó, em rảnh rỗi ở nhà hơn mấy năm, không thể thích nghi với tiết tấu làm việc.”

“Em đồng ý?” Mạnh Thiếu Văn kinh hãi, anh ta vốn muốn giảng giải, nhưng lúc này rối rít cũng biến mất, ánh mắt tĩnh mịch nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.