Chương trước
Chương sau
Người đẹp nói cười đương nhiên xinh đẹp đến kinh tâm động phách như vậy, đàn ông ở đây đều nhìn thấy.

Trong lòng Hoắc Cố Chi không thích, đáy lòng không khỏi âm thầm hối hận, tại sao hôm nay lại đem cô bé này tới, cô đúng là không thể làm cho anh hết lo lắng, biết rõ anh kiêng kỵ là cái gì, còn cố tình cười nói rực rỡ như vậy với Mạnh Thiếu Văn!

Mạnh Thiếu Văn càng sững sờ, anh ta luôn cho rằng người phụ nữ này nhanh mồm nhanh miệng, nhưng mà bị nụ cười nở rộ như hoa của cô làm hoảng hốt trong nháy mắt, cũng mặc cho cô nói xằng nói bậy, anh ta không lên tiếng phản bác.

Nghĩ vậy, ánh mắt anh ta tối sầm lại, mím môi lạnh lùng nói: "Vài ngày rồi thấy Ngu tiểu thư mở mắt nói bậy không ít, cũng không biết cô lấy tự tin này ở đâu? Quả thật tính tình vợ tôi có chút tùy hứng, nhưng chưa tới mức sẽ làm bậy, còn khi Ngu tiểu thư nói chột dạ thì tôi càng thấy khó hiểu."

Nhìn sắc mặt khó chịu của Mạnh Thiếu Văn, ánh mắt mọi người trong sân càng tò mò, tầm mắt tràn đầy thích thú không ngừng đánh giá mấy người này, muốn khai thác tin tức lớn.

Chu Minh Lãng cũng thầm kinh hãi, nghĩ thầm, hai người này biết nhau? Chẳng những biết, hình như còn có quan hệ.

"Tôi có mở mắt nói bậy hay không, anh là người biết rõ nhất." Ngu Vô Song cũng không phải người dễ trêu chọc, cô không đắn đo, hành động rất mạnh mẽ: "Người đang làm thì trời đang nhìn, Mạnh tổng dung túng vợ của mình như vậy, sớm muộn cũng có một ngày xảy ra chuyện thật, tôi cũng muốn nhìn xem một chút, lúc đó thì anh còn mặt mũi nào gặp người khác."

Lời này vừa nói ra, nhiều người ở đây đều hít một ngụm khí lạnh, nghĩ thầm vị hôn thê này của Hoắc Cố Chi thật không biết trời cao đất dày, người vội vàng muốn đánh vào mặt người khác như vậy thật không thấy nhiều.

Chu Minh Lãng càng nhìn càng trợn mắt há miệng, cũng không biết có phải anh ta hoa mắt hay không, mà lại cảm thấy trong mắt Ngu Vô Song này thỉnh thoảng sẽ lộ ra một tia cố ý chế nhạo.

Mắt thấy Mạnh Thiếu Văn sẽ nổi giận, anh ta (CML) vội vã bước một bước dài tới ngăn lại, sau đó không ngừng làm người đàn ông đang tức giận dời lực chú ý: "Thiếu Văn, Ngu tiểu thư là một cô gái xinh đẹp, coi cô ấy là cô gái mềm mại mà nhân nhượng đi, cậu đừng tức giận với cô ấy nữa."

Anh ta (CML) vốn không coi trọng vị vợ yêu trong nhà của anh ta (MTV).

Hai viên ngọc trai của nhà họ Giản cùng nhau rơi xuống biển, người còn sống lại là cô ta (GUN),ai tin? Đã qua nhiều năm rồi, cô ta không phải là người thắng sao? Tuy chưa từng nhắc tới điểm khó hiểu bên trong, nhưng anh ta (CML) chắc chắn không tin, Thiếu Văn đã bị áy náy che kín đôi mắt, không thấy rõ bí ẩn phía sau.

Hai mắt như phun lửa của Mạnh Thiếu Văn nhìn Ngu Vô Song chằm chằm, thấy bộ dáng thong thả tự đắc của cô thì càng hung hăng híp lại tròng mắt đen, đáy mắt tràn đầy tia lạnh sâu thẳm.

Cuối cùng, tầm mắt âm trầm của anh ta rơi vào người Hoắc Cố Chi, môi mỏng cong lên, cười lạnh với ý khó hiểu: "Ngu tiểu thư hai ba lần nhằm vào tôi và Uyển Như như vậy, chẳng lẽ đều do ngài Hoắc dạy dỗ?"

Hoắc Cố Chi đang xem náo nhiệt, bỗng dưng bị điểm danh, anh mới chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt phượng hẹp dài lạnh lùng nhìn lướt qua người đàn ông hoàn toàn không có phong độ kia, sau đó ung dung cười: "Ngài Mạnh cũng đã lớn rồi mà vẫn ảo tưởng về tình yêu như vậy thì thật là buồn cười. Nếu cậu đã muốn lên trang đầu, cần gì sợ người khác chỉ trích. . . ?"

Giọng nói của người đàn ông hơi lạnh, lộ ra một tia lạnh nhạt, so với Mạnh Thiếu Văn đang không kiềm chế được cơn tức giận thì Hoắc Cố Chi biểu hiện rất phong độ, nhưng không che giấu sự lạnh lùng trên người: "Hơn nữa cậu đánh nhau với một người phụ nữ, thật không có phong độ thân sĩ nên có."

Hiện tại Chu Minh Lãng coi như đã thấy rõ, một đám người tới đây để liều mạng, thù mới hận cũ đều diễn ra trước mắt anh ta.

Mẹ nó, sớm biết thì anh ta (CML) sẽ không bị lừa, nếu không vì danh tiếng thì hiện tại đâu gây ra nhiều chuyện như vậy?

Nghĩ tới đây, tâm tình của anh ta (CML) không khỏi có chút buồn bực, nhưng một là bạn hợp tác với anh ta, còn một là anh em tốt nhiều năm của anh ta, mặc kệ là ai cũng vô cùng quan trọng với anh ta

"Thôi, Thiếu Văn." Ho khan một cái, Chu Minh Lãng làm chủ nhân, lúc này không thể không đứng ra chủ trì công đạo. Anh ta đứng bên cạnh Mạnh Thiếu Văn, cố ý thấp giọng, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe:" Lúc này cậu và người nhà trở mặt thì không phải là lựa chọn sáng suốt cậu suy nghĩ lại đi, người ngoài sẽ nghĩ thế nào? Bọn họ sẽ cho rằng cậu đang ghen tỵ với Hoắc Cố Chi, cho nên không được công khai gây khó dễ cho anh ta (HCC)."

Bây giờ trí tưởng tượng của người ta đã quá phong phú rồi, những phóng viên kia càng thêm dầu vào lửa, thật muốn ầm ĩ tới mức không nói rõ nguyên nhân, chẳng qua tăng thêm trò cười mà thôi.

Mạnh Thiếu Văn nghe vậy cả kinh, sự giận dữ trên gương mat anh tuần dần dần biến mát, thay vào đó là sự rối rắm nhàn nhạt, ánh mắt tĩnh mịch nhìn lướt qua Hoắc Cố Chi và Ngu Vô Song, anh ra mím môi, giữ yên lặng.

Minh Lãng nói không sai, thật sự là anh ta (MTV) quá lỗ mãng, buổi sáng ông nội mới nói chuyện này với anh ta, buổi tối anh ta lền thẹn quá hóa giận, trở mặt với người nhà, không phải công khai để ông nội nắm được nhược điểm sao?

Ngu Vô Song thấy thế cũng không chú ý ánh mắt quan sát xung quanh cố nép vào lòng Hoắc Cố Chi, nhỏ giọng cười cười, tiếng cười kia nghe thế nào cũng có chút vui sướng khi người gặp họa.

Người khác ở xa nên không nghe thấy, nhưng Hoắc Cố Chi nghe rất rõ. Anh không kiềm chế được mà đưa tay ôm chặt cô vào trong ngực, đáy lòng nhộn nhạo, tràn đầy cảm giác thỏa mãn.

Nếu như vậy có thể làm cô vui vẻ, vì cớ gì mà anh không làm?

Thấy sắc mặt lo lăng của người đàn ông trước mặt, nhưng lại không có bất kì hành động nào, Chu Minh Lãng cũng biết anh ta đã bình tĩnh lại, trng lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, anh ta (CML) cong cong môi mòng, cười chói mắt: "Chúng ta đều quen biết nhau, không khí thật sự không cần nghiêm trọng như vậy, nâng ly lên, tôi muốn kính ngài Hoắc một ly!"

Sau khi dứt lời, anh ta (CML) nhìn Hoắc Cố Chi, thấy anh đang thâm tình nhìn chăm chú nhìn vào người phụ trong ngực, mí mắt anh ta nháy liên tục.

Mới vừa rồi không có cảm thấy gì, hiện tại nhìn kĩ mới thấy rõ.

Vị hôn thê của Hoắc Cố Chi này sao lại có dáng dấp giống với người kia (GUL) trong nhà Thiếu Văn vậy? Tuy gương mặt không giống nhau, nhưng thần sắc rất giống nhau.

Nhưng khi anh ta (CML) bình tĩnh nhìn lại thì phát hiện vừa rồi chẳng qua la anh ta hoa mắt, trong lòng anh ta chợt ó một dự cảm không tốt, Ngu Vô Song này thật muốn liều mạng với Mạnh Thiếu Văn, nếu không tại sao luôn dịu dàng, mềm giọng nói cười với người khác, nhưng lại đối xử lạnh lùng với Mạnh Thiếu Văn?

Nhân viên phục vụ đem sâm banh lên rất nhanh, Hoắc Cố Chi cũng không kiểu cách, anh ta tự tay cầm một ly cho Ngu Vô Song, sau đó đưa cho Chu Minh Lãng một ly, trên gương mặt có nụ cười dịu dàng nhàn nhạt: " Là tôi mời rượu Chu tổng mới đúng có thể hợp tác với Chu tổng, đối với Nam Diệu chúng tôi mà nói là chuyện rất may mắn. Cũng cám ơn Chu tổng đã thông cảm, vị hôn thê của tôi tuổi còn nhỏ nên không hiểu chuyện, có gì đắ tội xin tha thứ!"

Ba chữ tuổi còn nhỏ vừa nói ra, Ngu Vô Song không biết người khác cảm thấy thế nào, nhưng gò má cô đã đỏ lên, nhịn không được mà nghiêng mắt đẹp trừng người đàn ông bên cạnh

Lời anh nói thật thiệt thòi, cô hai mươi tám, đã gần ba mươi rồi, tuổi còn nhỏ chỗ nào?

Tuy buồn bực nghĩ nhue vậy, nhưng trong lòng cô đã trải đầy mật đường ngọt ngào, sợ rằng trên đời này không có người phụ nữ nào không thích người khác nói mình còn nhỏ tuổi, không phải sao?

Mạnh Thiếu Văn đang tức giận nghe vậy thì khóe miệng giật giật, dứt khoát dời tầm mắt đi.

Tuy không điều tra được bối cảnh thật của Ngu Vô Song nhưng anh ta biết cô sinh năm 1986, nói cách khác, năm nay cô đã hai mươi tám tuổi, một người phụ nữ hai mươi tám tuổi mà còn tính tuổi còn nhỏ? Lớn tuổi hơn nữa mới tính là trưởng thành?

So với bầu không khí quỷ dị trong sân, Chu Minh Lãng cũng không nhìn ra Ngu Vô Song coi trọng nhất là chăm sóc mình, tối nay lại trang điểm nhẹ nhàng, nói cô là thiếu nữ mười sáu tuổi mọi người đều tin, hơn nữa người phụ nữ nào lăn lộn trong cái vòng tròn lẩn quẩn không trẻ tuổi xinh đẹp?

Anh ta (CML) nhận lấy ly rượu Hiacứ Cố Chi đưa tới, mỉm cười, đôi mắt nhìn lướt qua Ngu Vô Song, không còn loại cảm giác quen thuộc lúc trước nữa, trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút:"Ngài Hoắc thật là diễm phú tìm được vị hôn thê xinh đẹp như thế."

Vì không để cho bạn chí cốt lúng túng, anh ta (CML) cũng đưa một ly sâm vbanh cho anh ta (MTV),sau đó nói giúp:" Có câu châm ngôn nói rất đúng:'Không phải người một nhà không vào một cửa'.Vừa nhìn ngài Hoắc liền biết ngài là người đàn ông biết yêu thương người ohụ nữ, Thiếu Văn chúng tôi cũng như vậy, sau khi qua lại mười năm với mối tình đầu, năm nay rốt cuộc đã tu thành chính quả."

Lam Tuấn ở một bên nghe vậy, âm thầm vỗ trán thở dài, nghĩ thầm ngài Chu bình thường rất thông minh, sao bây giờ lại ngu xuẩn như vậy?

Anh ta (CML) không biết thật hay giả? Hoắc Cố Chi này đã từng phá lễ đính hôn của ông chủ.

Mạnh Thiếu Văn lạnh lùng nhìn Chu Minh Lãng đang nói không ngừng, đáy mắt chứa một tia lạnh lẽo, cuối cùng ánh mắt của anh ta (MTV) nhìn về phía Hoắc Cố Chi, giơ ly rượu, không mặn không nhạt mà cười nói: "Ngài Hoắc mới là người thắng, chuyện vừa rồi đúng như dự đoán của mọi người, tôi đoán, trang đầu tờ báo ngày mai nhất định chuẩn bị vì ngài Hoắc."

Bên ngoài, anh ta chưa từng gọi anh một tiếng chú, có chăng chỉ là lời nói lạnh nhạt. Người ở đây hai mặt nhìn nhau, trong lòng càng hiểu rõ, Mạnh Thiếu Văn và hiacứ Cố Chi đúng là không hợp thật, Mạnh Trăn Tỉ bận rộn cả đời, không ngờ về già rồi mà con cháu không vừa mắt nhau.

Hoắc Cố Chi cũng hết sức rộng rãi mà giơ cái ly với anh ta. Anh cười mỉm, nhướng mày kiếm lên, lộ ra bộ dáng ôn hòa như ngọc của công tử: "Trang đầu hay không trang đầu là chuyện không quan trọng, quan trọng là hôm nay mọi người có thể họp một chỗ."

Tuy người đàn ông quen lạnh lùng này tham gia quân ngũ đã lâu, nhưng không có nghĩa là anh không biết giao tiếp, ngược lại, anh rất thông minh, cố tình thay đổi không khí, người bình thường không thể so sánh được.

"Tới, tôi mời mọi người một ly, hôm nay Hoắc Cố Chi tôi có thể may mắn tới đây để quen biết mọi người, thật sự rất vui, trước kia toi và hôn thê của mình luôn đinh cư ở nước ngoài, hiện tại chúng tôi đã trở về, sau này cũng bắt đầu quen thuộc những người ở đây."

Lời này vừa nói ra, có nghĩa là người đàn ông này sắp dung nhập vào giới thượng lưu của Nam Giang, thật ra thì nhiều năm trước anh đã có cơ hội.

Nhưng khi đó, nếu anh muốn dung nhập vào cái vòng thì chỉ có thể dùng thân phận con riêng của Mạnh Trăn Tỉ thôi, nhưng bây giờ anh quang monh chính đại đứng ở đây, dùng thân phận chủ tịch Nam diệu. Mấy năm gần đây, công ty Nam Diệu rất phát triển, lấy bầu không khí tràn đầy sức sống để thu hút mọi người.

Sắc mặt của Chu Minh Lãng và Mạnh Thiếu Văn đều cứng đờ, chỉ có Ngu Vô Song đang nhìn khuôn mặt tuấn mĩ như thần mà trong lòng tràn đầy cảm giác kiêu ngạo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.