Chương trước
Chương sau
Sự thật nói cho chúng ta biết, đóng kịch không phải một sớm một chiều có thể làm được, hơn nữa không phải ai cũng có thể đóng kịch.

Sở dĩ Giản Uyển Linh có diễn giỏi như thế là do bản thân cô ta nhiều hơn, cô ta có nét mặt cổ điển, da thịt trắng noãn, khuôn mặt xinh xắn, chỉ cần một cái nhăn mày mỉm cười cũng đã rất đẹp rồi.

Hơn nữa cô ta còn rất thích mặc đồ màu sáng, mặc dù đã hai mươi tám, nhưng được chăm sóc tốt, nếu ai nói cô ta là mười tám mười chín thì cũng chẳng ai nghi ngờ.

Sau đó, cô ta nhu thuận đi đến cạnh Vương Cốc Tuyết, xấu hổ liếc mắt nhìn người đàn ông cao lớn đối diện, trước mặt mọi người, khuôn mặt cô ta đỏ ửng, xấu hổ nói: “Ba mẹ, con xin lỗi vì đã để mọi người lo lắng. Là Thiếu Văn thấy chúng con vẫn còn trẻ, anh ý muốn để từ từ hai năm nữa rồi mới nghĩ đến chuyện có em bé!’

Đây là đẩy trách nhiệm cho Thiếu Văn của bà ta sao, Vương Cốc Tuyết nghe vậy, đáy mắt thoáng qua sự lúng túng, dù sao nói xấu sau lưng người khác cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

Nhưng từ trước đến giờ bà ta là một cao thủ trong việc ngụy biện, mặc dù bị người ta bặt tại trận, vẻ lung túng cũng không giữ lại bao lâu, ngược lại còn nắm tay Giản Uyển Linh, vụng về thở dài nói: “Uyển Như, mẹ hiểu con mà, nhất định là Thiếu Văn nó lại sợ phiền toái rồi, hơn nữa hai đứa còn vừa kết hôn, bây giờ nói đến chuyện này thì hơi sớm. Chỉ là...!’

Dừng lại một chút, bà ta nhếch khóe môi, lại tiếp tục cười nói: “Chỉ là mẹ mong hai đứa có thể cân nhắc chuyện này, ông nội con cũng không còn trẻ nữa, trong nhà có thành viên mới ra đời thì ông nhất định sẽ rất vui!”

Lời nói đường hoàng như thế này cũng chỉ nói trước mắt Giản Uyển Linh mà thôi, Mạnh Đạt Tỳ là ai chứ? Ông ấy có thể nghĩ đến chuyện này sao?

Bà ta với với Mạnh Đạt Tỳ không hợp nhau, ba là người trọng nam khinh nữ, nếu Giản Uyển Linh sinh được con trai thì địa vị ở nhà họ Mạnh chắc chắn sẽ trở nên vững chăc, nhưng nếu đứa bé kia là con gái, thì ngay cả một cái liếc mắt ông ta cũng sẽ không thèm nhìn, Mạnh Thiếu Đình không phải là một ví dụ quá rõ ràng rồi sao?

Giản Uyển Linh biết người này bao nhiêu năm nên đã quá hiểu bà ta rồi, nghe bà ta nói như vậy, trong lòng mặc dù rất khinh thường nhưng vẫn mím môi đỏ mặt nói: “Con biết rồi ạ, con cảm ơn mẹ đã nhắc nhở, con và anh Thiếu Văn nhất định sẽ xem xét chuyện này!”

Mạnh Thiếu Văn vẫn nhìn Giản Uyển Linh bằng ánh mắt phức tạp, nghe cô ta nói như vậy, anh ta cũng không tiện chen vào, chỉ có thể đồng ý nói: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng những việc dư thừa nữa, con với Uyển Linh mới kết hôn được một tháng, ngay cả tuần trăng mật cũng chưa kịp đi, bây giờ mẹ muốn chúng con sinh con không phải là quá vội vã rồi sao?”

Khuôn mặt Giản Uyển Linh đỏ bừng như than nóng, bộ dạng kia giống như cô gái không hiểu chuyện đời, Vương Cốc Tuyết càng nhìn càng thích, bà ta vỗ vỗ tay cô ta, nhẹ giọng nói: “Uyển Như còn hiểu chuyện hơn cả Thiếu Văn, mẹ tin lời của con. Chỉ là thể trạng con quá gầy yếu, sau này về đây ăn tối đi, đầu bếp mới nhất định không biết khẩu vị của con rồi, làm gì có ai nấu ngon hơn đồ mẹ mình làm chứ?”

Mặc dù ngoài miệng nói tin tưởng, nhưng trên thực tế trong lòng vẫn không tin lắm, nghĩ bụng hôm nào nên đưa con bé đến bệnh viện kiểm tra, nếu như thực sự không thể có con, thì chắc phải cho con trai gặp người khác thôi.

Căn hộ của Mạnh Thiếu Văn và Giản Uyển Linh nằm ở khu đô thị sầm uất nhất thành phố Nam Giang, đồng thời là miếng bánh puding hấp dẫn nhất của tập đoàn Hằng Viễn, trị giá hơn ngàn vạn.

Cho dù Giản Uyển Linh đang vui vẻ nhưng nghe những lời này thì mặt mũi không khỏi cứng đờ, quan hệ mẹ chồng và con dâu từ trước đến giờ vẫn luôn rắc rối, vì thế cô ta càng phải thận trọng, nếu không nhỡ đâu khiến bà ta khói chịu.....

Nhưng quan trọng nhất là tâm tư của cô ta không phải ơ nơi này, cô ta một lòng muốn có được trái tim của Mạnh Thiếu Văn, rất muốn bước vào đó, nhưng cả mặt đối mặt với Mạnh Thiếu Đình không phải là làm khó cô ta rồi sao?

Mạnh Thiếu Đình hiển nhiên cũng đang nghĩ đến chuyện này, cho nên không đợi người khác lên tiếng, cô ta đã hét to: “Mẹ, mẹ nghĩ mình đang tham gia trò diễn hài sao, bảo cô ta về đây ở chung một nhà sao, có phải mẹ muốn con ăn không ngon phải không?”

Gia quy của nhà họ Mạnh rất nghiêm ngặt, con cái trước khi kết hôn không được chuyển ra ngoài ơ, ngay cà Mạnh Thiếu Văn cũng chỉ thuê nhà bên ngoài, chủ yếu vẫn sống chung với ba mẹ ở Lý Sơn, chứ đừng nói gì đến Mạnh Thiếu Đình.

Cô ta đã sớm muốn dọn ra ngoài ở riêng, nhưng làm sao có thể lay chuyện được con người nhu Mạnh Đạt Tỳ, cô ta đã oán hận không thôi, bây giờ còn mời Giản Uyển như dọn vào, đây là muốn cô ta không về cái nhà này nữa đúng không?

Âm thanh này quá mức chói tai, chọc thẳng vào màng nhĩ của Vương Cốc Tuyết, bà ta hung tợn trợn mắt nhìn Mạnh Thiếu Đình: “Mẹ thật sự quá nuông chiều con rồi, những lời mẹ vừa nói con quên hết rồi sao? Uyển Như là chị dâu con, sao con có thể đối xử với con bé như thế?”

Mạnh Thiếu Đình lần này hoàn toàn đứng về bên vợ, ông cũng cảm thấy Giản Uyển Linh quá gầy yếu, chuyển về đây thì có thể chăm sóc thêm, nhưng hai đứa này từ nhỏ đã không hợp nhau, nếu thật sự ở chung một chỗ, thì trong nhà còn có ngày nào yên bình không?

Nghĩ đến đây, ông liền nhức đầu, không chút suy nghĩ thốt lên: “Thôi được rồi, Uyển Như tốt nhất là ở cùng với Thiếu Văn. Chỉ là thái độ lúc nói chuyện của Đình Đình thật sự không chấp nhận được, còn không mau xin lỗi chị dâu con đi!”

Xin lỗi?

Bảo Mạnh Thiếu Đình nói xin lỗi với Giản Uyển Như, chuyện này quả thật bắt cô ta đến Papaverrhoes còn khó hơn.

Cô ta không chút suy nghĩ lạnh giọng cự tuyệt: “Con sai ở đâu mà phải xin lỗi? Rõ ràng là do suy nghĩ kì lạ của mẹ ấy. Cô ta là con gái lớn nhà họ Giản, nhà đấy có thể bạc đãi chị ta sao? Mẹ cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy, anh hai bình thường đều ra ngoài xã giao, ít khi về nhà ăn cơm, có hai người giúp việc trong nhà còn chưa đủ sao?”

Giản Uyển Linh và Mạnh Thiếu Văn sống ở bên ngoài thoải mái, tất nhiên cũng không muốn chịu phần tội này.

Chẳng qua nhìn đại gia hỏa trưởng mặt tự nhiên cô ta không biết nói cái gì, nhìn Mạnh Thiếu Đình tỏ rõ vẻ hận thù với mình, bàn tay rũ xuống lặng lẽ nắm chặt, thầm mắng người phụ nữ ngu xuẩn kia!

Sắc mặt Vương Cốc Tuyết lúc này trở nên vô cùng khó nhìn, hận không thể tát cho cô ta hai cái để khiến con mình hiểu ra nỗi khổ của mình.

Chỉ là tức giận còn chưa kịp thể hiện, Giản Uyển Linh đứng bên cạnh kéo ông tay áo bà ta, nhẹ nhàng khuyên: “Mẹ, hay là thôi đi, Đình Đình tuổi còn nhỏ, chúng ta là người lớn nên nhường em ấy một chút, chắc cô ấy sợ nếu con chuyển về đây sẽ tranh mất sự chăm sóc của mẹ, thật ra cái này cũng giống như đứa trẻ đòi kẹo thôi, em ấy giống hệt em gái con năm ấy!”

Biểu hiện của cô ta cực kì thản nhiên, cũng không vì Mạnh Thiếu Đình gây sự mà trở mặt, ngược lại còn nói giúp cô ta.

Ánh mắt Mạnh Kiệt Đình và Vương Cốc Tuyết liền thay đổi cách nhìn, thầm nghĩ, đúng là cưới được con dâu tốt rồi, khó trách hai chị em nhà họ Giản năm đó khiến bao nhiêu nhà đỏ mắt muốn lấy về như vậy.

Duy chỉ có Mạnh Thiếu Văn không nói lời nào khi nghe được câu “Giống hệt em gái con năm đó” thì khuôn mặt lập tức trầm xuống, Giản Uyển Linh bây giờ dã trở thành cái gai trong lòng anh ta, chỉ cần nghe đến cái tên đã khiến anh ta cảm thấy căm ghét.

Nhếch nhếch môi mỏng, Mạnh Thiếu Văn nhìn Mạnh Thiếu Đình, không còn sự dịu dàng ôn hòa lúc trước nữa, “Mạnh Thiếu Đình, em nói xin lỗi cho anh. Em xem bộ dạng mình lúc này có giống con gái tí nào không? Đây là đức hạnh của con cháu nhà họ Mạnh sao? Đừng nói đến chuyện bây giờ Uyển Như là chị dâu của em, kể cả cô ấy là người ngoài, em cũng không thể nói chuyện như thế”.

Mạnh Thiếu Văn đột nhiên nổi giận, không ai có thể ngờ đến, cho nên mọi người đều sửng sốt, Mạnh Thiếu Đình càng thêm kinh ngạc trợn to mắt nhìn anh trai mình, khi nhìn sắc mặt lạnh lùng của anh ta, trái tim cô ta bắt đầu run rẩy, cắn đôi môi đỏ mọng có chút sợ hãi.

Anh hai của cô ta không phải là con nhà giàu bình thường, mà là một người có thủ đoạn có bản lĩnh chân chính, nếu không ông nội đã không chọn anh làm người kế nghiệp.

Cả nhà họ Mạnh bao gồm Hằng Viễn sẽ do anh hai thừa kế, cô ta chỉ là một đứa con gái, sau này kết hôn, chỉ có phần hồi môn là phong phú, còn Hẳng Viễn cô ta chẳng có chút quan hệ nào.

Nhưng Giản Uyển Như thì khác, cô ta không chỉ mang theo vàng thật bạc trắng gả vào nhà họ Mạnh, cô ta là đại cổ đông của Giản thị, là con gái nhà giàu, là con gái cả được hết mực cưng chiều, mà cô ta chỉ là kẻ hữu danh vô thực.

Sự chênh lệch như là so sánh mực nước của lòng sông so với mặt biển như thế sao không khiến cô ta phát điên vì ghen tị chứ? Nhất là cả nhà ai cũng bệnh vực cô ta, lại càng khiến Mạnh Thiếu Đình tức giận bất bình.

“Anh đã quá cưng chiều em rồi, cho nên mới khiến em trở thành con người không hiểu chuyện như thế!”, Mạnh Thiếu Văn lần này không định lùi bước, người vợ bên cạnh là người mà anh ta thật sự yêu mến, cho nên không cho phép bất kì người nào làm khó cô ấy: “Hôm nay em nhất định phải xin lỗi Uyển Như, nếu không đừng trách anh không nhận em là em gái!”

Lời nói ra mọi việc cũng đã quyết rồi, hai vợ chông Mạnh Kiệt Đình biết Mạnh Thiếu Văn thật sự tức giận rồi, ông khẽ nhíu mày, vốn định lên tiếng khuyên bảo nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Theo ý ông, con bé này quả thật đã bị làm hư rồi, rõ ràng đã 26 tuổi, cũng đã lăn lộn trong ngành giải trí lâu như vậy, nhưng sao tính tính vẫn không bình ổn chút nào như thế?

Vương Cốc Tuyết lúc này càng không muốn nói giúp cô ta, ngược lại còn kéo cảnh tay Giản Uyển Như, một bên nói đỡ, “Thiếu Văn lần này nói không sai, Đình Đình đã bị ba mẹ làm hư rồi, chị dâu con chỉ lớn hơn con hai tuổi mà chín chắn lương thiện hơn con nhiều, nếu rảnh rỗi thì về học chị dâu con đi. Con phải học cách tôn trọng người khác, đừng có làm gì khiến nhà họ Mạnh phải xấu hổ!”

Đứa con gái này của bà ta đúng là nhìn đời bằng nửa con mắt rồi, chị dâu đối xử tốt với nó như vậy mà còn không biết cảm ơn?”

Cần gì phải vì ân oán cá nhân mà gây chuyện suốt ngày như thế? Những điểm tốt của Uyển Như sao con bé không có được lấy một ít chứ?

Mạnh Thiếu Đình nóng nảy đến đỏ mặt, cả nhà ai cũng bảo vệ GIản Uyển Như, hiển nhiên là chuyện mà cô ta không ngờ đến.

Viền mắt cô ta hồng lên, cắn chặt môi nói: “Anh hai, anh biết rõ sao còn quát em? Sao anh không thử nghĩ xem vì sao em lại ghét Giản Uyển Như như vậy? Nếu không phải năm đó cô ta quá độc ác, em có thể ghi hận cô ta đến bây giờ sao? UYển Linh là bạn tốt của em, nhưng cuối cùng cô ấy lại chết thảm như vậy, rơi vào biển sâu ngay cả di thể cũng không tìm được!”

Theo ý cô ta, Giản Uyển Linh thiện lương là người thích hợp nhất làm chị dâu cô ta, hơn nữa cô ấy lại yêu anh hai như vậy, nếu cô ấy có thể gả vào nhà họ Mạnh, đây rõ ràng là chuyện mà cô ta mong muốn nhất!

Nhưng ai có thể nghĩ chuyện năm đó lại xảy ra như vậy? Tại sao hai chị em nhà họ lại cùng nhau ngã xuống biển, cuối cùng Giản Uyển Như lại được cứu lên, mà Uyển Linh lại chết đến di thể cũng không tìm được?

Rõ ràng là Giản Uyển Như quá thủ đoạn, chính cô ta là người đã bày ra chuyện này, cũng chỉ có cô ta là người thu được lợi nhiều nhất.

Giản Uyển Linh – cái tên này kích thích thật sâu vào thần kinh của Mạnh Thiếu Văn, mặt mũi anh ta không thể dùng từ u ám để hình dung được nữa.

Vì sao Giản UYển Linh gặp chuyện không may anh ta hiểu rất rõ, chẳng qua năm đó anh ta không nói rõ những chuyện hoang đường kia mà thôi.

Nếu để cho người người biết chuyện anh ta quen hai chị em nhà họ Giản mười năm, nhưng cuối cùng ai là chị ai là em anh ta cũng không thể phân biệt được, thì còn mặt mũi nào quản lý Hằng Viễn chứ?

Mạnh Thiếu Đình còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Mạnh Thiếu Văn phấy tay cắt đứt, sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt đen kịt thấm sương lạnh: “Anh với Uyển Như tối nay vốn muốn đến đây để chúc mừng em, nhưng không ngờ em lại ghét cô ấy nhu vậy, vậy được rồi, từ nay về sau em cứ thoải mái ở đây đi. Anh đã nói rồi, Uyển Như là vợ của anh, nếu em không nhận cô ấy là chị dâu thì cũng đừng nhận người anh hai này nữa!”

Dứt lời xong, anh ta kéo tay Giản Uyển Linh ra ngoài, chỉ là vừa bước đi hai bước anh ta liền dừng lại, cũng không quay đầu lại mà chỉ đứng im cười lạnh hai tiếng: “Mạnh Thiếu Đình em cũng đừng coi mình là trung tâm của vũ trụ, Uyển Như tốt bụng không so đo với em, nếu là người khác thử xem, xem có ai như bao dung em như Uyển Như không?”

Nhìn người đàn ông cao lớn, khuôn mặt tuấn tú bên cạnh, Giản Uyển Linh được anh ta nắm tay, trong lòng cảm thấy cực kì ấm áp, cô ta chỉ cần ngẩng mặt là có thể nhìn thấy gò má cương nghị, mê lòng người ấy.

Mặc dù trong miệng anh ấy gọi Uyển Như, nhưng trong lòng cô ta vẫn cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào, Giản Uyển Như chân chính đã chết, hiện tại cô ta mới là Giản Uyển Như, cô ta đương nhiên có thể hưởng thụ tất cả tình yêu của anh ấy.

Nghĩ tới đây, đáy lòng cô ta cảm thấy vô cùng hả hê, nhưng trước mặt người nhà họ Mạnh cô ta vẫn nhẹ giọng khuyên: “Thiếu Văn, thôi đi, Đình Đình còn nhỏ, đừng tức giận với con bé, đã tới đây rồi thì ăn cơm xong rồi hãy đi!”

Mạnh Thiếu Đình không ngờ anh trai sẽ trở mặt với mình như vậy, cô ta bị câu nói lạnh lùng kia dọa cho giật mình, ngay cả giải thích cũng không biết giải thích thế nào.

Vương Cốc Tuyết hoàn toàn không ngờ được hai anh em lại cãi nhau vì một chuyện nhỏ như vậy, bà ta không chút suy nghĩ cất giọng kêu: “Thiếu Văn, vợ con nói đúng đấy, đã đến đây rồi thì ăn cơm đã rồi hãy đi!”

Nhưng Mạnh Thiếu Văn vẫn không dừng lại, anh ta nhanh chóng biến mất sau cánh cửa nhà họ Mạnh cùng Giản Uyển Linh, hoàn toàn không để ý đến Vương Cốc Tuyết đằng sau lưng.

Sau khi ngươi đi rồi, mạnh Thiếu Đình vẫn còn hoảng hốt có cảm giác không chân thật, nhưng Mạnh Kiệt Đình hiếm khi tức giận bây giờ lại giận giữ nhìn cô ta chằm chằm, giọng nói cũng thay đổi: “Hỏng, đúng là hỏng thật rồi! Hừ,tao thấy mày ở bên ngoài càng ngày càng không coi ai ra gì, bắt đầu từ ngày mai không cho phép ra ngoài, ở nhà đọc sách tu tâm dưỡng tính cho tao!”

Sau khí nói xong, ông tức giận hừ một tiếng, sau đó không quay đầu đi lên nhà, nghiễm nhiên đối với hòn ngọc quý trên tay cực kì thất vọng.

Anh trai và ba đối xử với cô ta như vậy, Mạnh Thiếu Đình đã hoảng hồn, nước mắt trào ra, khiếp sợ nhìn bóng lưng Mạnh Thiếu Đình biến mất trên cầu thang, cuối cùng cô ta nhìn Vương Cốc Tuyết, gấp gáp nói: “Mẹ, mẹ xem đi, ba không cho con đi làm nữa, còn có anh hai, anh còn dám nói sẽ không nhận đứa em gái này! Mẹ giúp con đi, mẹ giúp con đi!”

Từ trước đến giờ cô ta như là con trai vậy, mặc dù so ra thì có kém hơn Giản Uyển Như, nhưng lớn lên trong vòng tay của ba mẹ, có bao giờ cô ta bị đối đãi nhưu vậy đâu!

Nhưng từ khi Giản Uyển Như được gả vào nhà họ Mạnh, địa vị của cô ta hoàn toàn thay đổi, trở nên không còn quan trọng nữa.

Giản Uyển Như, Giản Uyển Như.... ....

Trong lòng lầm nhẩm cái tên này, Mạnh Thiếu Đình tràn đầy hận ý, trong lòng nổi lên sự thù hận đến vô tận, xem ra cô ta cả đời này không thể hòa hợp với Giản Uyển Như rồi!

... .........

Khi đèn lên thì mới là lúc cuộc sống về đêm ở Nam Giang bắt đầu, Mạnh Thiếu Văn lôi Giản Uyển Linh về Tô Thịnh, hai người ăn cơm đơn giản xong rồi cùng nhau xem ti vi giết thời gian.

Đây quả thực là cơ hội mà Giản Uyển Linh hiếm khi có được, công việc của Thiếu Văn rất bận rộn, ngay cả tuần trăng mật cũng không có thời gian để đi, bình thường hôm nào cũng làm việc đến tận khuyan, khi về nhà lại giam mình trong thư phòng làm việc, rất ít khi có chuyện để nói với cô ta.

Chiô nên mới nói, hai người kết hôn một tháng nay, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta có thể ngồi cùng Mạnh Thiếu Văn nhàn nhã xem ti vị như vậy.

Giản Uyển Linh có suy tính, nên cho dù xem ti vi nhưng cô ta vẫn mặc váy ngủ xuyên thấu màu hồng nhạt, gợi cảm nhưng không mất đi sự nghịch ngợm, ngược lại còn rất có sức hút.

Trên ti vi chiếu cái gì cô ta cũng không có ý định xem, mà tựa đầu vào vai Mạnh Thiếu Văn, cầm đuôi tóc chọc chọc vào lồng ngực của anh ta, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ý cười: “Anh Thiếu Văn, sao anh lại không sợ buồn vậy, em chọc anh như thế.....mà anh cũng không thấy buồn sao?”

Mặc dù Giản Uyển Linh từ nhỏ đã không hợp với Giản Uyển Như, nhưng cô ta vẫn mặt dày, mỗi lần Mạnh Thiếu Văn đến Giản Uyển Như, cô ta nhất định sẽ đến gần, hơn nữa tiếng cười nói cũng không khiến người ta cả, thấy chán ghét.

Giản Uyển Như lại khác hơn nhiều, từ trước đến giờ cô là người cao ngạo, không hiểu được thế nào là giả bộ, tức giận buồn vui ghét bỏ đều thể hiện hết trên mặt.

Cho nên mới vừa gặp hai chị em nhà họ Giản, Mạnh Thiếu Văn cũng rất có cảm tình với Giản Uyển Linh, cô gái xinh đẹp đáng yêu suốt ngày theo sau một câu anh Thiếu Văn hai câu anh Thiếu Văn, thì có ai tức giận được chứ?

Sau này Giản Uyển Như cũng không cam lòng, cũng bắt đầu mềm mại gọi anh ta là anh Thiếu Văn, nhưng điều này chỉ xảy ra khi có hai người bọn họ.

Cho nên khi Giản Uyển Linh mềm mại trong ngực anh ta gọi anh Thiếu Văn, toàn thân Mạnh Thiếu Văn cứng đờ, không khỏi rũ mắt xuống, ánh mắt trìu mến nhìn người con gái trong ngực mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.