Chương trước
Chương sau
Lâm Vinh Gia không tin Ngu Vô Song thật sự thích Hoắc Cố Chi, anh tabiết người đàn ông kia thâm sâu khó lường, kể cả không dựa vào thế lựccủa Nhà họ Mạnh, anh ta cũng ưu tú khiến người khác phải ngước nhìn

Nhưng điều này không hề làm anh ta lo ngại, anh ta hiểu rõ Ngu Vô Song,trong mắt anh ta, Ngu Vô Song cũng không phải người phụ nữ nhân từ gìcho cam, cô ấy và Mạnh Thiếu Văn quen nhau nhiều năm như vậy, chỉ mộtbuổi sáng đã bị phản bội, há có thể nuốt vào dễ dàng như vậy sao?

Hơn nữa, thân phận của cô bị Giản Uyển Linh chiếm đoạt một thời gian dài như vậy, nếu không khiến cô ta phải trả giá, thì chẳng phải đã phụ công những cố gắng trong bao năm qua của cô rồi sao?

Hơn nữa chủ yếu vẫn là, cho đến tận bây giờ anh ta vẫn cảm thấy Ngu VôSong thích Mạnh Thiếu Văn, anh ta là đối tượng mà cô đã ái mộ biết baonhiêu năm qua, mặc dù bị thương hại, nhưng cũng không nhất định sẽ thayđổi, lòng của phụ nữ là như vậy, luôn mềm yếu đến đáng thương.

Cho nên anh ta và Hoắc Cố Chi ở cùng nhau nguyên nhân lớn nhất vẫn vìmuốn báo thù, thì ngược lại trước mặt người đàn ông này, đúng là ngu đần như heo, có lúc anh ta thật sự cảm thấy Ngu Vô Song không đáng giá, chỉ vì một người đàn ông mà khiến cô phải bỏ ra cả những năm tháng thanhxuân quý giá sao?

“Lâm Vinh Gia!”, Giản Uyển Linh biết vết thương trên mặt Mạnh Thiếu Vănlà do anh ta mà có, hiện tại lại thấy anh ta móc mỉa châm biếm, cũngkhông thèm che giấu, tức giận nói: “Rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Đánhngười còn chưa đủ sao, bây giờ còn muốn khích bác quan hệ giữa tôi vàThiếu Văn? Tôi nói cho anh biết, Giản Uyển Như tôi đời này chỉ yêu mìnhMạnh Thiếu Văn”.

Cô ta tự xưng là Giản Uyển Như, khiến Lâm Vinh Gia sửng sốt một chút,ngay sáu đó khóe môi giương lên nụ cười trào phúng, dù cho đang ở trongcăn phòng nhỏ đơn xơ, nhưng nụ cười của anh ta tự nhiên như gió xuân,chậc chậc lên tiếng:

Cô Giản khiến tôi mở rộng tầm mắt đấy, cái người này sao mà miệng lưỡi lanh lợi như vậy, chồng cô có biết không?”

Anh ta vốn đang giận dữ, nhưng nhìn Giản Uyển Linh làm bộ làm tịch,trong lòng không khỏi yên lặng, người phụ nữ này đúng là đủ thủ đoạn, đủ lòng dạ độc ác.

Anh ta không thể so với Mạnh Thiếu Văn, có một người cha hiền hậu đànghoàng, ba anh ta khi còn trẻ là một người đàn ông phong lưu phóngkhoáng, mặc dù chân thành với vợ, nhưng không chống cự nổi tâm tư củanhững người phụ nữ bên ngoài, nên bên cạnh ba thứ không thiếu nhất chính là đàn bà.

Phụ nữ một khi đã quyết tâm làm cái gì thì không có gì có thể ngăn cảnđược, Giản Uyển Linh mặt đủ dày, lại có thể co có thể duỗi, người phụ nữ như vậy là khó dây dưa nhất, Mạnh Thiếu Văn lấy được sự ưu ái của cô ta thì đúng là đủ chuyện để xử lí rồi.

Nghĩ tới đây, tâm tình của anh ta đột nhiên tốt lên, nhíu mày nhìn đôi nam nữ bên trong, trong mắt tràn đầy ý cười khiêu khích.

Giản Uyển Linh không phải người ngốc, đã sớm nghe ra lời của anh ta là“ý tại ngôn ngoại”, trong lòng loạn như cào cào, nhưng trước mặt mọingười, cô ta hết sức giữ bình tính: “Tôi biết trước đây mình từ từ chốianh, điều này khiến anh vẫn còn hận tôi, nhưng anh chỉ cần trách tôi làđược rồi! Cần gì làm khó Thiếu Văn, là tôi một lòng muốn gả cho anh ấy!”

Trận ấu đả mấy giờ trước, Lâm Vinh Gia mắng anh ta là kẻ bạc tình, vongân phụ nghĩa, luôn miệng nói vì Uyển Như lấy lại công đạo, Mạnh ThiếuVăn có thể dễ dàng tha thứ sao? Cho nên xuống tay thật không nhẹ, mỗichiêu đều ra tay ở những nơi hiểm.

Anh ta vốn là một người đàn ông rất tốt, từ nhỏ sống trong một gia đìnhnhư vậy, chỉ sợ anh ta muốn hư cũng chẳng hư được, việc duy nhất mà anhta làm trái với lương tâm mình đời này, chỉ sợ chỉ là chuyện của GiảnUyển Như.

“Giản Uyển Như, em không cần phải thế!” Lâm Vinh Gia nghe vậy thì trợnmát nhìn chằm chằm Giản Uyển Linh, biểu hiện như thật: “Em đừng tưởngtôi không biết Giản Uyển Linh hãm hại em như thế nào, mặc dù cô ta đãchết, em phúc lớn mạng lớn còn sống, nhưng sao em không nghĩ xem ngườinào hại em mất trí nhớ? Nếu không phải Giản Uyển Linh thích Mạnh ThiếuVăn, sao cô ta lại muốn giết em chứ?”

Hai chữ mất trí nhớ vừa nói ra, sắc mặt hai người trong sân liền biếnđổi, Mạnh Thiếu Văn lập tức xông ra, anh ta cau chặt mày, ánh mắt tĩnhmịch nhìn Giản Uyên Linh, trong mắt khó nén được ánh sáng sắc lạnh khiếp sợ, trầm giọng nói: “Uyển Như, em đã nhớ lại chuyện trước kia rồi sao?” Nếu không sao cô ấy biết trước đây Lâm Vinh Gia từng theo đuổi cô ấy?

Có một số việc thực ra chỉ giống như tấm lụa mỏng, Mạnh Thiếu Văn tâmtrí rối bời nhìn người phụ nữ trước mặt, rõ ràng vẫn là gương mặt quenthuộc ấy, nhưng lại khiến anh ta có cảm giác xa lạ, lần đầu tiên anh tabiết thế nào là lạnh lẽo.

Giản Uyển Linh nghe vậy, vẻ mặt ngưng trọng, không chút suy nghĩ liền lỡ miệng phủ nhận: “Không có!”

Chỉ là lời vừa nói ra khỏi miệng liền hối hận, đối mắt với hoài nghi từMạnh Thiếu Văn, trong mắt thoáng qua sự bối rồi, vội vàng giải thích:“Anh Thiếu Văn, mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu, anh nghe em giải thích đã!”

Cô ta nắm chặt lấy cánh tay Mạnh Thiếu Văn, nước mắt chảy ra ngày càngnhiều, bộ dạng ôn nhu mềm mãi khóc than như vậy quả khiến người ta cảmthấy thương cảm, chỉ tiếc hai người đàn ông ở đây đều là những kẻ khôngbiết thương hoa tiếc ngọc mà thôi.

Nhất là Lâm Vinh Gia, anh ta càng thừa cơ thêm dầu vào lửa: “Mất trínhớ? Uyển Như, em nói với anh ta như vậy sao? Vậy sao em vẫn nhỡ nhữngchuyện trước kia của chúng ta từng ly từng tí?”

Bốn chữ cuối cùng anh ta cố ý nhấn mạnh, mơ hồ mang theo ý mập mờ.

Mạnh Thiếu Văn nghe vậy, sắc mặt càng thêm âm trầm, chẳng qua là có người ngoài nên anh ta không tiện nói gì thêm.

Tầm mắt rời khỏi Giản Uyển Linh chuyển sang người Lâm Vinh Gia, lạnhlùng lên tiếng: “Tôi biết anh đang cố tình ly gián quan hệ của tôi vàUyển Như, chỉ là rất xin lỗi, tôi yêu Giản Uyển Như, cô ấy là vợ củatôi, cả cuộc đời này!”

Có nhớ lại hay không anh ta có thể nghe Uyển Như giải thích sau, hiệntại anh ta chỉ muốn người đàn ông này rời đi, có anh ta ở đây, một phútMạnh Thiếu Văn cũng không được an bình.

Trước kia không phải anh ta không biết chuyện người đàn ông này theođuổi Uyển Như, chỉ là anh ta tin vào tình yêu giữa mình và Uyển NHư,cũng tin rằng Uyển Như tuyệt đối sẽ không phản bội anh ta.

Chỉ là nhìn chuyện ngày hôm nay, có lẽ quan hệ giữa cô ấy và Lâm VinhGia không cạn! Hơn nữa, có lẽ cô ấy đã nhớ ra chuyện năm đó rồi.

Chỉ là anh ta lại là người cuối cùng biết chuyện!

“Ha ha...., Mạnh tổng cần gì phải thẹn quá hóa giận như thế? Thật sự tôi đã thích Uyển Như đã lâu, tôi cảm thấy anh không xứng đáng với cô ấy”.Thây Mạnh Thiếu Văn bắt đầu hoài nghi Giản Uyển Như, Lâm Vinh Gia tốtbụng nhếch khóe môi, đột nhiên anh ta cảm thấy buổi diễn này cũng khôngtồi, anh ta cần gì phải nói chân tướng cho Mạnh Thiếu Văn? Nếu người đàn ông này mắt mù ngu dốt như thế, thì hãy để anh ta giữ lấy sự ngu dốtcủa mình đi.

Nếu như anh ta nhất thời nóng lòng vạch trần bộ mặt thật của Giản Uyển Như, sợ rằng Ngu Vô Song sẽ không tha thứ cho anh ta đâu.

Nghĩ tới đây, ánh mắt anh ta chuyển qua nhìn sang Giản Uyển Linh, đáymắt lộ ra thâm tình vô hạn, nhìn thế nào cũng giống người đàn ông sitình: “Uyển Như, sao em có thể độc ác như thế? Mạnh Thiếu Văn có điểmnào tốt? Em đi theo anh ta nhiều năm như vậy đến cuối cùng cũng chỉ nhận được sự tổn thương, cho đến tận hôm nay anh ta vẫn chưa tin tưởngem...em thật sự muốn ở cùng anh ta cả đời?”

Giọng nói của anh ta trầm thấp ôn nhuận, si tình dứt khoát nhìn Giản Uyển Linh, nghiễm nhiên là bộ dạng ái mộ cô ta.

Nếu như là trước kia, Giản Uyển Linh không chừng sẽ vui mừng kiêu ngạo,thậm chí dù có đang đóng giả Giản Uyển Như cô ta cũng phải chơi đùa anhta một lần, nhưng bây giờ còn chưa giải quyết được Mạnh Thiếu Văn, cô ta nào có tâm tình suy nghĩ đến người đàn ông khác?

Lúc này cô ta liền lạnh mặt, nói: “Tôi không biết tôi đã nói gì khiếnanh hiểu lầm, tôi đã cưới Thiếu Văn rồi, tôi là vợ của anh ấy, tôi sẽtrung thành với anh ấy cả đời, dù là người đàn ông nào khác đi nữa tôicũng không quan tâm!”

Dứt lời xong, cô ta quay người chăm chú nhìn Mạnh Thiếu Văn, đáy mắt lộra sự u ám, nhẹ giọng nói: “Thiếu Văn, không phải anh vừa hỏi em, tạisao không nói cho anh biết chuyện trí nhớ của em đã tốt hơn sao? Đúng,em thừa nhận em đã lừa anh, em không nói cho anh biết, bởi em sợ anh sẽtránh em, em rất yêu anh, em sao có thể chịu được cảnh anh vứt bỏ emchứ?”

Lâm Vinh Gia ở một bên xem kịch hay cảm thấy cô ta đời này không đi làmdiễn viên thì thật là đáng tiếc, bộ dạng đau khổ chân thật này đúng làdiễn giống y như đúc, khó trách năm đó Uyển Như không đấu lại cô ta.

Khi đó Giản Uyển Như kiêu ngạo tự tin, là một thiên kim tiểu thư con nhà giàu, mất hứng chính là mất hứng, sao có thể giống như cô ta nhiều âmmưu như vậy?

TRước kia anh ta thật sự đã quá coi thường cô em gái này rồi, chỉ nghĩcô ta có chút ý định nhỏ thôi, nhưng không ngờ cô ta thật sự thông minh. Nếu không, sao cô ta có bản lĩnh làm bộ trước mặt Mạnh Thiếu Văn nhiềunăm như vậy mà vẫn chưa bị lộ?

Mạnh Thiếu Văn nhướng mày, nhìn khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, nhất thờicâm nín không biết nên nói gì, mỗi lần cô ta giải thích đều hoàn mỹ nhưvậy, đè lại sự nghi ngờ trong anh ta.

Nhưng càng nhưu thế càng khiến anh ta cảm thấy kinh hãi, Uyển Như trongtrí nhớ của anh ta không giỏi nói chuyện, cô sẽ bởi vì Giản Uyển Linh so với cô ưu tú hơn mà thường xuyên buồn buồn không vui, nếu như năm đó cô nhanh mồm nhanh miệng đối phó như bây giờ, thì cũng sẽ không để choGiản Uyên Linh chiếm tiện nghi như vậy.

“Lâm Vinh Gia, coi như tôi xin anh được không?” Khi xác định người đànông này thật sự thích Giản Uyển Như, tâm Giản Uyển Linh càng cảm thấy uấ hận, chỉ là bây giờ không phải là nơi để cô ta phát tác, thấy MạnhThiếu Văn chậm chạp không lên tiếng, cô ta không khỏi nóng lòng, chỉđành đi ra ngoài trước: “Trước khi anh về Hồng Kong, tôi đã nói là tôikhông thích anh, tôi và anh Thiếu Văn là thanh mai trúc mã, tôi còn hứasẽ gả cho anh ấy sau khi tốt nghiệp. Mặc kệ anh có tốt đến mức nào, tôicũng sẽ không bao giờ thay đổi”

Cô ta và Mạnh Thiếu Văn đã trở thành vợ chồng, mặc kệ là chuyện gì xảyra thì bọn họ vẫn có thể đóng kín cửa nói chuyện với nhau, hơn nữa cô ta có thể khiến Thiếu Văn tin tưởng mình!

Mạnh Thiếu Văn nghe vậy, mặt lạnh rời mắt đi, không muốn nhìn vẻ mặt của Giản Uyển Linh. Nhưng phàm là đàn ông đều không chịu nổi cảnh người phụ nữ của mình quan hệ mập mờ với người đàn ông khác, càng yêu thì càngquan tâm.

Trên phương diện tình cảm, anh ta từ trước đến giờ không phải là ngườihào phóng, chỉ là lúc trước Uyển Như và anh ta luôn ở cùng một chiếntuyến, không bao giờ khiến anh ta phải lo lắng.

Ngược lại sau khi Giản Uyển Như mất trí nhớ thì trở nên yếu ớt, vì trong lòng mang theo áy náy nên anh ta luôn bỏ qua sự yếu ớt này, chỉ là bâygiờ chuyện xảy ra càng ngày càng nhiều, tâm trạng của anh ta cũng trởnên khó chịu.

“Mạnh Thiếu Văn rốt cuộc đã làm cái gì khiến em phải toàn tâm toàn ý với anh ta như thế?”. Sau khi Lâm Vinh Gia ngeh vậy, cắn răng nhìn MạnhThiếu Văn chằm chằm, biểu hiện tương đói tức giận, đem hình tượng ngườiđàn ông thẹn quá hóa giận biểu diễn giống hệt như đúc: “Tôi thừa nhận so với anh mình vẫn còn thua kém, năm đó nếu như không phải tôi rời HongKong đi du học thì Uyển Như cũng không phải chịu nhiều ấm ức như vậy,người thua chính là anh đấy, thậm chí đến Giản Uyển Linh muốn hãm hại cô ấy cũng không nhìn ra”.

Mạnh Thiếu Văn tức giận vốn đang tích tụ, nhưng nghe đến đây, trong lòng đột nhiên lại trở nên đau xót, từng ly từng tý chuyện của năm năm trước lại hiện về.

Theo bản năng anh ta nhìn về phía Giản Uyển Linh, tròng mắt tĩnh mịch tràn đầy sự đau lòng.

Đúng vậy, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của anh ta, không chỉ một lầnUyển Như nói Giản Uyển Linh thích anh ta, nhưng anh ta lại.

Khi đó anh ta tuổi trẻ tài cao, tính tình ngông cuồng, không hề để những lời đó trong tai, theo ý anh ta, kẻ cả Giản Uyển Linh có thích anh tathì sao chứ? Anh ta cũng không phải loại đàn ông chăng hoa, đã có UyểnNhư sao có thể suy nghĩ đến người phụ nữ khác? Nhưng tất cả lại khôngchống cự nổi Giản Uyển Linh lòng dạ độc ác! Cô ta chỉ tính toán mộtchút, đã khiến anh ta và Uyển Như suýt nữa phải sinh ly tử biệt.

Trong ánh mắt phức tạp của Mạnh Thiếu Văn, Giản Uyển Linh mím mím môi,chậm rãi rời đi tầm mắt, chỉ chừa lại một bên gò má cho Mạnh Thiếu Văn,mái tóc đen buông xõa đơn giản trên vai, khiến trong lòng Mạnh Thiếu Văn thoáng cái trở nên mềm mại.

Anh ta mím chặt môi mỏng, giọng nói hơi lạnh: “TÌnh cảm của tôi và Uyển Như không phải là thứ mà người ngoài có thể hiều được!”

Lâm Vinh Gia nghe vậy suýt nữa thì bị chọc cho phọt cười, ngay cả ngườimình yêu cũng không thể nhận ra, thì anh ta có thể có tình cảm gì vớiGiản Uyển Như, cũng không biết Giản Uyển Như thủ đoạn cao mình, hay làanh ta cố ý giả bộ không biết!

Rõ ràng là chuyện giả bộ mất trí nhớ bị phơi bày. Nhưng chỉ một hai câucô ta đã có thể giải khiến Mạnh Thiếu Văn thỏa mãn với lời giải thíchcủa mình!

Nếu như vậy, anh ta cần gì phải làm người tốt nói cho Mạnh Thiếu Vănbiết rõ chân tướng? Chỉ là nói thật, nhìn anh ta bị Giản Uyển Linh đùabỡn đúng là buồn cười, cũng không biết một ngày nào đó anh ta biết rõchân tướng của sự việc, liệu anh ta có băm Giản Uyển Linh ra làm trămmảnh không?

Nghĩ tới đây, đáy mắt thâm thúy thoáng qua nụ cười sâu, nhưng trên mặtlại hiện ra vẻ bi thương: “GIản Uyển Như, những lời cần nói tôi cũng đãnói ra, Mạnh Thiếu Văn không xứng làm chồng của em. Nếu như em vẫn có có suy nghĩ, thì nên biết phải lựa chọn như thế nào! Thứ anh ta có thể đưa cho em, Lâm Vinh Gia tôi cũng có thể, hơn nữa còn thể làm hoàn hảo hơnanh ta!”

Lời này vừa nói ra, Mạnh Thiếu Văn càng cảm thấy bực mình, nhưng anh tacũng không lên tiếng, mà chỉ gắt gao nhìn Giản Uyển Linh, không muốn bỏqua bất kì thay đổi nào trên mặt Giản Uyển linh

Anh ta muốn biết, cô sẽ lựa chọn thế nào? Trong lòng cô ấy, Mạnh Thiếu Văn ở vị trí nào?

Hai người đàn ông này đều là những đại nhân vật ở Nam Giang, mặc kệ làai cũng có gia thế xuất chúng, tài mạo song toàn, được công nhận làthanh niên tài tuấn

Nếu để cho những cô gái con nhà giàu kia biết, hai người đàn ông này đều quan tâm đến cô ta? Không biết bọn họ sẽ phẫn nộ đến mức nào đây?

Giờ khắc này trong lòng Giản Uyển Linh tràn đầy cảm giác hư vinh, biếtrõ tất cả chuyên này đều là vì Giản Uyển Như, nhưng cô ta vẫn không nhịn được mà cảm thấy kiêu ngạo đắc chí, ai bảo Giản Uyển Như đã bị cô taloại bỏ chưa? Bây giờ cô ta chính là Giản Uyển Như, là người mà Lâm Vinh Gia ái mộ, là vợ của anh Thiếu Văn.

Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng một chút cô ta cũng không biểu hiện ra ngoài, mà cắn môi kiên định nói: “Thật xin lỗi anh Lâm, tôi thật sự chỉ thích Thiếu Văn, tôi và anh ấy ở cùng nhau nhiều năm như vậy, chỉ cóanh ấy là người mà tôi yêu nhất!”

Lời này vừa nói ra, hai người đàn ông này một người thì vui mừng một người thì bi thương.

Lâm Vinh Gia cố nén cười, thân thể cường tráng khẽ run lên, bước lùi vềsau mấy bước, cười khổ nói: “Uyển Như, em sẽ phải hối hận!”.

Dứt lời xong, anh ta nhanh chóng xoay người rời đi, tấm lưng kia nhìnthế nào cũng như đang đau khổ trốn tránh, nhưng sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, anh ta không nhịn nổi nữa cười ha hả.

Trong không gian mùa xuân yên tĩnh này, anh ta cười thật vui vẻ, nhưngcười cười, sắc mặt anh ta chợt biến đổi, không nhịn được bắt đầu nóitục, hung hăng mắng vài câu sau đó mới dừng lại.

Ngước mắt nhìn đêm tối đầy sao, lần đầu tiên Lâm Vinh Gia cảm thấy thìra sao trên trời cũng đẹp mắt như vậy: “Chú Minh, chú nói xem sao MạnhThiếu Văn kém cỏi như vậy, sao Ngu Vô Song lại nhớ anh ta đến thế?"

Quản gia bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không muốn cùng hắn đôi co về chuyệnnày, chỉ đành đau khổ nói: “Thiếu gia tốt của tôi ơi, đã là lúc nào rồi, chúng ta nên về nghỉ ngơi thôi! Cậu xem thương thế trên người nặng nhưvậy, nếu để cho lão gia biết nhất định người sẽ nổi giận! Nhanh đi vềbôi thuốc, chứ để cái mặt không giống ai như thế này mai làm sao tớicông ty được?”

Lâm Vinh Gia vừa hướng về phía bãi đậu xe, vừa sờ sờ khóe môi khô khốc,hắn đau tới âm thầm chửi rủa, nhưng đang ở trước mặt người ngoài, nênhắn đành phải giả vờ làm một con người rắn rỏi: “Không có gì, chú Minhkhông cần lo lắng. Chú không thấy Mạnh Thiếu Văn bị tôi đánh thành thảmhại hơn sao? Hừ, hiện tại tôi thật muốn đánh hắn tàn phế, sau đó nóichân tướng sự thật cho hắn biết, cho hắn biết người đó mới thật sự làGiản Uyển Như! Chỉ là ………”

Giọng nói hơi ngừng lại, hắn mở cửa bước lên xe, sau đó lại thấp giọngcười: “Tôi vừa nhìn cái bộ dạng giống nhau của đôi cẩu nam nữ kia, tôilại không muốn nói nữa, cứ để cho Mạnh Thiếu Văn ghê tởm Giản Uyển Linhnhiều hơn nữa, rồi sau đó khiến cho Vô Song tự mình tới vạch trần cáimặt nạ giả dối của cô ta ra để giải hận!”

Trên thương trường Lâm Vinh Gia là người khôn khéo, quả quyết, hắn sovới Mạnh Thiếu Văn thì nhỏ hơn một tuổi, nhưng bàn về thủ đoạn cứng rắn, Lâm Vinh Gia chính là tầng lớp thông minh đứng đầu.

Mẹ hắn là quý tộc Anh quốc, cái loại tư vị ưu nhã đó đã thấm tới tậnxương, cho nên tầm mắt của hắn đối với phụ nữ rất cao, nếu không phảithật sự thích Ngu Vô Song, căn bản cũng không dụng tâm nhiều như thế,cũng không lỗ mãng như mấy tên đầu đường xó chợ đi đánh nhau với ngườikhác.

“Ngu tiểu thư là người thông mình, cô ấy sẽ biết phải làm sao!” Quản gia gật đầu một cái, nhắc tới Ngu Vô Song, trong mắt ông ta xẹt qua một tia suy nghĩ sâu xa, nhưng mà mấy điều băn khoăn này tốt nhất không nên nói ra với người đàn ông bên cạnh. Ngu Vô Song tuy còn sống, nhưng tínhtình của cô ấy lại hoàn toàn thay đổi, trước kia bà chủ thích cô ấy,chẳng qua cũng chỉ là đơn thuần yêu thích mà thôi.

Sản nghiệp kinh doanh của nhà họ Lâm vô cùng lớn, căn bản là không cầntới thiếu gia phải kết hôn để đổi lấy lợi ích, cho nên từ lúc thiếu giacòn rất nhỏ, ông bà chủ cũng đã suy nghĩ thấu đáo, gia thế hay cái gìkhác đều không quan trọng, quan trọng nhất vẫn là nhân phẩm và tính cách của người phụ nữ.

Ngu Vô Song những năm này đã trải qua không ít chuyện, không còn là côgái nhỏ đơn thuần năm đó nữa rồi? Sợ rằng ông bà chủ sẽ không thíchthiếu gia đi yêu một người phụ nữ thủ đoạn như thế.

Nghĩ tới đây, ông ta lại không nhịn được mà thổn thức trong lòng, nhưnglại không thể nói ra, chỉ có thể cười lảng sang chuyện khác: “Thiếu gia, cậu cũng đừng quản nhiều như vậy, chuyện cậu nên làm trước tiên chínhlà để bác sĩ bôi thuốc, nếu không sao có thể để mặt mũi này đi gặpngười?”

Năm đó hai viên ngọc nhà họ Giản phong thái mê người? Cô chị thì thanhquý lãnh diễm, cô em lại rực rỡ động lòng người, không biết đã khiến bao nhiêu người ghen tị!

Cứ lấy ông bà chủ của ông ta ra làm ví dụ thì biết, năm đó cũng nhìn chị em song sinh nhà họ mà mê tít mắt? Còn có lúc nghĩ tới chuyện sinh thêm con gái!

Nhưng mà hai chị em ruột thân thiết như vậy, lại vì một người đàn ông mà ra tay tàn nhẫn, nghĩ ra đủ loại chiêu trò âm hiểm, nếu như không phảiđã điều tra rõ ràng từ trước, ông ta cũng không dám tin, một cô gái mớihơn hai mươi tuổi lại có tâm tư u ám như thế.

“Khó coi thật sao?” Lâm Vinh Gia nghe vậy, lúc này mới nhíu mày, từtrước tới giờ hắn luôn coi trọng hình tượng bản thân, kể từ khi trưởngthành đã chú ý tới hình tượng nên rất ít khi đánh nhau với người khác, ở trong mắt hắn, động tay động chân chính là mấy hành động không có tiềnđồ, chỉ có người đàn ông vô dụng với dùng tới vũ lực để tìm lại mặt mũi, nhưng mà tối nay hắn lại nhất thời hỏng não mà phát hỏa.

Liếc về phía kính chiếu hậu trên xe, ánh mắt quả nhiên thấy được hìnhdáng thê thảm không nỡ nhìn, giọng nói càng trở nên bất đắc dĩ: “Bị đánh thành ra như vậy, có khi ngay cả mẹ tôi cũng không nhận ra tôi mất!”

Người đàn ông oai phong trên thương trường này chẳng qua cũng mới haichín thôi, ở trước mặt người ngoài thì mười phần đạo mạo, nhưng chỉ cóquản gia mới biết, tâm tính hắn vẫn còn chưa thành thục, nhiều lúc rấtgiống như một đứa trẻ nghịch ngợm.

Bây giờ thấy hắn thở ngắn than dài, ông không nhịn được phải bật cười:“Đã biết trên mặt sẽ bị thương mà vẫn còn đánh nhau với người ta? Mặc dù bà chủ rất cưng chiều thương yêu cậu, nhưng mà nếu biết rằng cậu đã lớn như thế này rồi vẫn còn làm ra mấy chuyện như vậy, chắc chắn sẽ nổigiận đánh cho cậu một trận!”

Nghĩ tới mẹ mình, Lâm Vinh Gia vỗ trán thầm than hỏng bét, trầm tư mộtlát, hắn chợt bi thương nói: “Chú Minh, chú nói xem tôi có điểm nào kémhơn so với Mạnh Thiếu Văn hay Hoắc Cố Chi không? Năm đó cô ấy thích Mạnh Thiếu Văn, bây giờ lại tình nguyện sống chung với Hoắc Cố Chi, cũngkhông thèm liếc tôi lấy một cái! Lâm Vinh Gia tôi thật sự kém cỏi nhưvậy sao?”

Đúng, hắn thừa nhận, đời sống riêng của hắn thật sự có chút phóng đãngkhông kềm chế được, những năm này bên cạnh hắn không ngừng có phụ nữ.

Nhưng mấy người đàn bà đó, hắn chẳng qua chỉ là vui đùa một chút, gặpdịp thì chơi, chủ yếu là dùng để giải quyết vấn đề sinh lý, nếu như côấy nguyện ý cùng hắn, hắn sẽ lập tức đoạn tuyệt, tuyệt đối sẽ không hailòng.

Nhưng cô ấy lại chế giễu, căn bản là không để cho hắn có cơ hội đảm bảovới cô điều đó, năm đó cô ấy có Mạnh Thiếu Văn bên cạnh nên không để ýtới hắn, hắn có thể hiểu. Nhưng mà bây giờ thì tính sao? Chẳng lẽ ngaycả ông chú nhỏ của Mạnh Thiếu Văn hắn cũng không sánh bằng?

Quản gia cũng được coi như là người nhìn hắn lớn lên, nghe thế, ông tathầm kinh hãi, trong lòng biết rằng lần này thiếu gia thực sự lún sâurồi, những người phụ nữ bên ngoài hồi trước cũng không khiến cho hắn tađể ý như thế.

Ông ta nhất thời trầm mặc không trả lời, Lâm Vinh Gia cũng chẳng mongông ta có thể đưa ra được ý kiến gì tốt, hắn lẳng lặng tựa lưng vào ghếngồi, tài xế ở phía trước nhanh chóng lái xe, ngoài cửa xe không ngừngcó nhà cửa, cây cối xẹt qua, ở chỗ này bình minh lên khiến cho không khí có chút lạnh, cổ họng của hắn hơi lạnh, trong giọng nói phát ra tìnhcảm mãnh liệt.

“Thật ra thì có lúc tôi rất đồng tình với cô ấy, chú không phải khôngbiết, năm đó khi tôi quen biết cô ấy thì cũng biết được cô ấy vẫn luônbị Giản Uyển Linh bắt nạt, nhưng mà cô ấy cũng không phải là người thông minh, mỗi lần bị bắt nạt cũng không tìm cơ hội để trả thù!”

Nghĩ tới những chuyện cũ ấy, bên môi Lâm Vinh Gia nhếch lên nụ cười kiêu căng, giọng nói không khỏi mềm mại, từng câu từng chữ nhẹ nhàng vôcùng: “Lúc đó tôi chỉ thích trêu chọc cô ấy, không hiểu sao lúc nhìnthấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy tức giận tới đỏ bừng lại thấy tronglòng vui mừng, mà tôi cũng rất thích nhìn thấy cô ấy phản kích, nhưng cô ấy lại chỉ biết hung dữ đối với tôi, chứ đối với Giản Uyển Linh thì một chút thủ đoạn cũng không có!”

Quản gia càng nghe càng kinh hãi, trực giác mách bảo ông ta rằng, thiếugia đang thật lòng, chỉ một chữ tình cũng đủ khiến cho người ta nóngruột nóng gan, thiếu gia lúc này, hoàn toàn là biểu hiện của người đanglâm vào tình yêu.

“Chú Minh, chú nói xem tôi phải làm sao mới có thể giúp cô ấy?” Lâm Vinh Gia độc thoại hồi lâu, rốt cuộc cũng nghĩ ra bên cạnh mình còn có mộtngười quản gia đa mưu túc trí, hắn nhanh chóng chuyển tầm mắt, ánh mắtsáng rỡ nhìn ông ta: “Chỉ cần có thể làm được tôi sẽ làm!”

Quản gia mang vẻ mặt đau khổ vội vàng nói: “Thiếu gia tốt của tôi ơi,cậu cũng đừng tự làm khổ mình nữa, cậu còn định làm gì nữa? Kẻ phụ tìnhcậu cũng đã đánh rồi, đại loại là như thế, nhưng Ngu tiểu thư lại khôngbiết, hà cớ gì cậu phải như vậy chứ?”

Ông ta tin tưởng những sự thật mình điều tra được, căn bản là Ngu VôSong còn không biết, có khi mấy chuyện tối nay cô ấy cũng sẽ không biết, có sự tồn tại của người đàn ông tên Hoắc Cố Chi kia, thiếu gia nhà ôngnhất định là không chiếm được tiện nghi gì rồi.

“Hừ! Tôi chỉ muốn đơn thuần giúp cô ấy thôi!” Lâm Vinh Gia không quen bị người khác nói như vậy, vừa nghe xong đã vội vàng giải thích: “ChúMinh, chẳng lẽ chú không cảm thấy cảnh ngộ của cô ấy rất thảm sao? Nămđó lúc cô ấy bị em gái dùng trăm phương nghìn kế hãm hại cũng chỉ mới có hai mươi ba tuổi, chú xem làm gì có cô em họ nào của tôi xấp xỉ tuổi cô ấy gặp phải cảnh ngộ trở trêu như thế đâu? Bây giờ cô ấy còn có thể antoàn sống sót, tôi đã cảm thấy vô cùng may mắn rồi!”

Phụ nữ bên cạnh hắn rất nhiều, cho dù là gia thế tốt hay không tốt, chỉsợ rằng cũng chẳng có ai thảm như cô ấy! Người em gái sinh cùng ngàycùng tháng cùng năm lại giấu diếm dã tâm, vì một người đàn ông, có thểtrở nên lòng dạ độc ác như vậy?

Sau khi nghe những điều này, trong lòng quản gia càng không có ý định để cho thiếu gia gần gũi với Ngu Vô Song!

Thật sự là cảnh ngộ của cô ấy rất bi thảm, nhưng điều đó cũng tươngđương với việc trên người cô ấy có huyết hải thâm thù cần phải báo,người đàn ông bên cạnh cô ấy lúc này chính là Hoắc Cố Chi, chú của MạnhThiếu Văn! Mà Giản Uyển Linh kia cũng không phải là đèn cạn dầu, quan hệ trong đó phức tạp như vậy, thiếu gia nhà ông còn muốn tham dự vào?Không phải là muốn tự khiến bản thân không thoải mái sao?

………

Cùng thời gian này, cùng trong buổi sáng bình minh, Mạnh Thiếu Văn và Giản Uyển Linh đồng thời ra khỏi đồn công an.

Lúc Giản Uyển Linh nhận được điện thoại thì quần áo cũng chưa kịp mặcchỉnh tề đã chạy tới cùng với tài xế, vừa ra đến cửa, cô ta đã rùng mình một cái, ở đây tiết trời mùa xuân chợt ấm nhưng ban đêm lại lạnh giá.

Trong lòng cô ta rối bời cực kỳ khó chịu, sau khi Lâm Vinh Gia đi khỏi,anh Thiếu Văn không nói tiếng nào mà chỉ nhìn chăm chú nhìn cô ta hồilâu. Khi hắn rũ mắt, cô ta cảm thấy không thể giấu được chút suy tínhbẩn thỉu kia, cảm giác như thế thật khó chịu, đã năm năm trôi qua, đónggiả là Giản Uyển Như, cô ta và anh Thiếu Văn đã sống hạnh phúc được nămnăm rồi!

Chẳng lẽ hiện tại lại vứt bỏ một cách uổng phí sao? Không ……. Cô ta không làm được.

“Đang nghĩ gì thế?”

Trong lúc Giản Uyển Linh tâm phiền ý loạn, bên tai đột nhiên vang lênmột giọng nam trầm thấp, tiếp theo là một cái áo vest được khoác lênngười cô ta.

Giản Uyển Linh ngước mắt nhìn, chỉ thấy người đàn ông mình luôn tâm niệm đang cởi áo khoác trên người ra khoác cho cô ta, vẻ mặt hắn dịu dàng,đáy mắt ấp ủ nhu tình: “Trời còn chưa sáng, mấy ngày nay nhiệt độ hạthấp, vì sao ra khỏi nhà lại không mặc nhiều một chút?”

Giọng nói của hắn quá mức dịu dàng tốt đẹp, khiến cho khóe mắt của GiảnUyển Linh nhất thời ngấn lệ, năm năm qua cô ta đã sớm tự coi mình làGiản Uyển Như, đương nhiên rất hưởng thụ tình yêu của người đàn ông này.

Trong lúc còn ở nhà dưỡng bệnh, mỗi ngày cô ta đều không ngừng tự nhủvới lòng mình, cô ta chính là Giản Uyển Như, cô ta chính là Giản UyểnNhư, anh Thiếu Văn là của cô ta, anh Thiếu Văn là của cô ta, ai cũngkhông thể cướp đi, ai cũng không thể cướp đi!

Có lẽ chỉ có như vậy, cô ta mới có thể khiến cho bản thân mình an lòng hơn!

Mặc dù cô ta thành công gả cho hắn, nhưng những chuyện xảy ra gần đâythực sự khiến cô ta lo lắng, lo lắng cuối cùng sẽ có ngày chân tướng bịbại lộ, đến lúc đó anh Thiếu Văn có còn đối tốt với cô ta như trước đâynữa không?

Ý thức được điều này, cô ta lập tức nhào vào trong lòng Mạnh Thiếu Văn,ôm hắn thật chặt, cảm động tới rơi nước mắt: “Xin lỗi Thiếu Văn, emkhông cố ý gạt anh đâu, là do em sợ, em sợ anh biết được em đã khỏi bệnh rồi sẽ không còn quan tâm em nữa!”

Những năm này toàn bộ tâm trí của cô ta đều đặt vào người đàn ông này,mặc kệ là tính toán đũng tốt, lừa gạt cũng được, tình yêu của cô ta đốivới hắn vẫn không đổi, cô ta làm những chuyện như thế, đơn giản cũng chỉ vì muốn lấy được hắn.

Cô ta biết nếu như mọi chuyện để lộ ra ngoài, mọi người nhất định sẽchửi rủa cô ta, nhưng cô ta vẫn không hối hận, bọn họ không biết đến mùi vị yêu mà không được đáp lại, không biết rằng cô ta yêu người đàn ôngnày biết bao nhiêu, vì hắn, cô ta có thể không cần cả tính mạng.

Một chút lừa gạt và tính mạng người phụ nữ mà cô ta luôn căm ghét thì có tính là gì? Chỉ cần hắn có thể một lòng một dạ với cô ta, cô ta còn cóthể tự nguyện chuyển nhượng toàn bộ số cổ phần của Giản thị cho hắn!

Rõ ràng cô ta đã làm nhiều như vậy, tại sao hắn lại không thể yêu cô ta nhiều hơn một chút?

Người phụ nữ trong ngực khóc thút thít tới đau lòng, giống như bấu chặtvào tâm can Mạnh Thiếu Văn, hắn không ngờ cô ta lại giấu giếm hắn chuyện quan trọng như thế, nếu không phải hôm nay đánh nhau với Lâm Vinh Giamột trận, hắn thậm chí còn không biết được trước kia cô ta dây dưa mậpmờ với Lâm Vinh Gia như thế nào!

Lòng hắn vốn đang mang lửa giận, nhưng mà lúc cô ta vùi trong ngực hắnkhóc lóc nghẹn ngào thì hắn cũng chẳng có lòng dạ nào mà cứng rắn đượcnữa.

Chần chờ một chút, cuối cùng hắn cũng nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai gầycủa cô ta, ôm chặt cô ta vào ngực, giọng nói hơi lạnh: “Anh rất ghét bịlừa gạt! Uyển Như, anh không ngờ em lại giấu anh chuyện quan trọng tớinhư vậy. Em nói em sợ, anh thật sự không sao hiểu nổi, anh đã đính hônvới em, bây giờ làm gì còn ai không biết em chính là vợ của Mạnh ThiếuVăn nữa? Em còn lo lắng điều gì?”

Có lúc hắn thật không thể giải thích nổi vì sao người phụ nữ này lạiluôn có quá nhiều lo lắng như thế, từ trước tới giờ hắn không phải làngười đàn ông trăng hoa, cho dù có ra bên ngoài xã giao thì cũng kiênquyết không làm xằng bậy.

Chẳng lẽ hắn như vậy vẫn không thể khiến cô ta an tâm sao? Năm đó UyểnNhư chỉ cãi nhau với hắn về chuyện hắn với Giản Uyển Linh thôi, cònnhững lúc khác cô ấy đều tin tưởng hắn 100% đấy!

“Uyển Như. Trước kia khi chúng ta còn là người yêu, em luôn cực kỳ tintưởng anh, vì sao bây giờ đã tiến tới quan hệ hôn nhân rồi, em lại không tin tưởng anh nữa hả?” Mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh đứng ở đầuđường buổi sáng sớm, giọng nói của Mạnh Thiếu Văn vô cùng bất đắc dĩ.

“Mỗi ngày anh đều vô cùng bận rộn với công việc, đúng là không thể chămsóc em như hồi trước, nếu như vì thế mà em giận anh thì anh có thể hiểuđược, nhưng sao em lại có thể lừa dối anh chuyện như thế này? Bởi vìtình trạng sức khỏe của em, anh đã vô số lần tự trách bản thân. Em mấttrí nhớ cũng được, không chỉ khiến cho tội lỗi của anh ít đi một phần,càng khiến anh thật sự vui mừng, từ nay về sau em có thể hoàn toàn làchính em, chúng ta sẽ càng thêm ân ái, như vậy không tốt sao?”

Từng câu từng chữ hắn nói ra càng khiến cho Giản Uyển Linh đau lòng khóc lớn, làm sao cô ta không biết chứ? Cô ta rất rõ, nếu như Giản Uyển Nhưmất trí nhớ thì tốt, hắn khẳng định sẽ rất vui mừng phấn khởi!

Nhưng cô ta lại không phải là Giản Uyển Như, không phải là Giản UyểnNhư! Những năm vừa qua dù đã đóng giả cô ấy, nhưng cô ta vẫn luôn làGiản Uyển Linh, luôn là kẻ giả mạo.

Cô ta làm sao có thể để cho mình khôi phục trí nhớ được? Làm thế khácnào tự đem mình vào chốn nguy hiểm? Nhưng bây giờ cô ta lại không thểdùng lý do này để khiến hắn sinh áy náy.

Gắt gao cắn cánh môi hồng, Giản Uyển Linh khóc trong uất ức: “Xin lỗiThiếu Văn! Sau này em sẽ không gạt anh nữa, tháng trước em đã khôi phụcđược trí nhớ, vốn là em định nói cho anh, nhưng mà lúc đó chúng ta cònđang chiến tranh lạnh, anh vì buổi dạ hội từ thiện kia mà đối với emluôn canh cánh trong lòng, em rất muốn mở lời nhưng lại không biết nóicái gì cho phải!”

Từ trong lòng hắn ngước đầu lên, Giản Uyển Linh lộ ra khuôn mặt nhunhược, tinh xảo, những năm vừa qua vì đau ốm mà cô ta gầy đi rất nhiều,ngược lại lại có cảm giác giống như Lâm muội muội*.

*Lâm muội muội (Lâm Đại Ngọc) trong Hồng Lâu Mộng, cô không chỉ có nhan sắc tuyệt mỹ mà còn rất đa sầu đa cảm.

Nhất là ở nơi tinh mơ gió nhẹ như thế này, mái tóc đen dài của cô ta bay phất phới, như có như không vô cùng mê người: “Sau đó anh lại hay vìmối quan hệ với Ngu Vô Song mà nổi giận với em, em không biết mình đãlàm sai điều gì. Em yêu anh như vậy, thật sự không chịu đựng nổi việcanh xa cách em!”

Cô ta làm tất cả đều là vì hắn, Ngu Vô Song, cô ta nhất định sẽ giảiquyết. Giản Uyển Như gây trở ngại cho con đường của cô ta, cô ta cũng có thể giết hại? Một Ngu Vô Song nhiều lần làm hỏng chuyện tốt của cô tathì lại càng đáng phải chết!

Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng cô ta lại không hề bộc lộ rangoài, mà chỉ nước mắt tràn mi nhìn Mạnh Thiếu Văn, làm đến mức mềm mạiđộng lòng người.

Lời giải thích của cô ta quá mức hoàn mỹ, khiến cho Mạnh Thiếu Văn không thể tiếp tục hạ quyết tâm tức giận lâu hơn nữa, cô ta nói thật hợp tình hợp lý.

Một câu em yêu anh, thật sự không chịu đựng nổi việc anh xa cách em, càng khiến trong lòng hắn khó chịu.

Mặc kệ cô ta làm cái gì, không phải đều là vì yêu hắn sao, hắn có lý dogì để nổi giận đây? Nếu như cô ta không quan tâm hắn, căn bản cũng không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy.

Tâm tình đã được sáng tỏ thì Mạnh Thiếu Văn nên vui vẻ ra mặt mới phải,nhưng mà hắn lại chẳng làm cách nào mà vui nổi, nhìn thật sâu vào ánhmắt say đắm yêu thương của cô ta, hắn kéo kéo khóe môi, nồng nàn nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, là anh không tốt. Không nên chỉ vì mấy câu nói củangười ngoài đã nghi ngờ em, em là vợ của anh, em làm người anh biết rõnhất!”

Giọng nói ngập ngừng một chút, hắn lại tiếp tục bổ sung: “Nhưng mà UyểnNhư, anh thật sự rất ghét bị lừa gạt, anh hi vọng chuyện như vậy chínhlà lần cuối cùng, về sau không cần phải xảy ra nữa. Điều cốt yếu nhấtgiữa vợ chồng chính là lòng tin, nếu như em không tin tưởng anh, chúngta sao có thể tiếp tục được nữa?”

Lúc nói lời này, trên mặt hắn vô cùng thận trọng, ánh mắt tĩnh mịch, không hề có ý tứ đùa giỡn.

Giản Uyển Linh càng nghe càng kinh hãi trong lòng, anh Thiếu Văn ghétlừa dối như thế này, nếu như có một ngày anh ấy biết được, người phụ nữluôn cùng giường chung gối thật ra vẫn luôn một mực diễn trò lừa gạttrước mắt anh ấy, thái độ của anh ấy sẽ như thế nào?

Kết quả như thế căn bản là cô ta không gánh nổi, khuôn mặt Giản UyểnLinh chỉ trong nháy mắt đã tái nhợt, thế nhưng tia sợ hãi đó rất nhanhbị cô ta gắt gao ép xuống, cô ta mím chặt làn môi, nhàn nhạt cười lênmột tiếng như có như không, trong mắt tràn đầy mừng rỡ: “Anh Thiếu Văntha thứ cho em nhé? Không tức giận cũng không chiến tranh lạnh nữa nhé?”

Cô ta liên tiếp hỏi ba vấn đề, từ chân mày tới khóe mắt đều là tình yêudành cho hắn, Mạnh Thiếu Văn đều nhìn thấy hết, trong lòng hết sức cảmthụ, Uyển Như thật sự thay đổi, càng trở nên lệ thuộc vào hắn.

Trước kia đây chính là điều hắn hy vọng nhất, bây giờ rốt cuộc cũng đạtđược, nhưng cảm giác lại không giống như ban đầu, giấu đi vị chua cháttrong đáy mắt, cười như mây trôi nước chảy: “Được, không tức giận với em nữa, ngày mai trở về nhà em, nhận tội với ba mẹ. Họ đã đem con gái yêuquý gả cho anh, anh lại không biết quý trọng, thật sự là không phải.”

Có những lời này của hắn, tâm trí lo lắng cả một đêm của Giản Uyển Linhbây giờ đều trở nên ổn định, tay ngọc của cô ta vắt lên cổ hắn, cười dịu dàng nhìn hắn, làn môi mềm mại nhanh chóng lướt tới má hắn đặt lên mộtnụ hôn, che đi hai má đỏ hồng, nũng nịu nói: “Anh Thiếu Văn, về sauchúng ta không cãi nhau nữa có được không? Hơn nữa, anh xem, chúng tacũng chừng này tuổi rồi, có phải đã tới lúc sinh một đứa bé rồi không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.