So với Mạnh Thiếu Văn nghiêm giọng lạnh lùng thì Hoắc Cố Chi bình tĩnh hơn nhiều, anhnhướng mày, mắt phượng hẹp dài hiện lên nụ cười nhàn nhạt nhìn xungquanh bừa bãi thì khẽ cười, khó có được ôn nhu nói, “Cháu đích tôn có ýgì đây? Cậu thật sự không hiểu lời cháu cho lắm!”
Anhbình thản nói ra ba từ cháu đích tôn khiến không ít khách mời đứng đâykhông nhịn được phì cười, có ai không biết ông cụ Mạnh có con trai útchỉ lớn hơn cháu cả vài tuổi, chậc chậc, chuyện xảy ra năm đó gây rakhông ít xôn xao bàn tán!
Sắc mặt Mạnh Thiếu Văn trầm xuống, ánhmắt không tốt liếc nhìn đứa trẻ trong ngực anh, trầm giọng nói, “Đã lâucậu không về nước, không ngờ lần này về đã có con trai lớn như vậy. Chỉlà tính tình thằng bé có vẻ không được tốt lắm, luôn miệng nói cháu làba nói, cậu nói xem, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Anh ta cố tình nhấn mạnh chứ cậu, đôi mắt đen càng trở nên lạnh lùng, hiển nhiên coi anh là sỉ nhục của nhà họ Mạnh.
Hoắc Cố Chi trở về nước một tháng trước, nhưng không thông báo cho bấtkỳ ai, anh cũng k có hứng thú đi dự tiệc của Mạnh gia , nếu không phảibảo bảo lén chạy đến đây làm loạn, giờ này anh còn đang ôm vợ nằm trongchăn ấm đấy, sao có thể đến đây tự tìm khó chịu cho mình!
Nghĩđến đây, anh mím mím môi mỏng, càng không kiên nhẫn, “Thật sao? Thằng bé còn nhỏ không hiểu chuyện, nói thế nào thì cậu cũng là anh họ nó, không phải nên rộng lượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nay-khai-trai-sep-that-manh-me/2319102/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.