Chu Phỉ tỉnh táo lại, lại lần nữa gõ chữ: [Muốn nhìn xem anh trông ra sao.]
Muốn nhìn xem sự chênh lệch giữa người thật với trên ảnh.
Mặc dù nhìn ảnh cũng rất mông lung, nhưng cho người xem cảm giác chắc chắn là đẹp.
Gửi tin nhắn xong Chu Phỉ cảm thấy mình điên lắm rồi.
Chẳng qua.
Điên thì điên thôi, dù sao đối phương chưa từng nhìn thấy cô, càng không biết cô là ai.
Trên Internet Chu Phỉ muốn làm gì thì làm, lời gì cũng dám nói. Thật thật giả giả, hư hư thật thật, nói to mồm cũng chẳng phải lo hậu quả.
Trong hiện thực lại hơi sợ.
Chu Phỉ cũng không phải là mỹ nữ tuyệt sắc, nhưng cũng là kiểu từ nhỏ đến lớn cũng được bạn bè họ hàng khen xinh đẹp. Ngũ quan cô nổi bật, sau khi trang điểm thì vô cùng đẹp đẽ, cho nên chung quanh cũng không thiếu người theo đuổi.
Không biết sao từ nhỏ đến bây giờ vẫn chưa từng yêu đương, là nhân tính vặn vẹo? Hay là đạo đức suy tàn?
Đều không phải, là cô không coi trọng người nào.
Đều nhờ tiểu thuyết tình cảm, yêu cầu của Chu Phỉ với đàn ông đã cao tới mức độ không hợp lẽ thường, dù sao người trong sách không có khuyết điểm gì. Cô là một người cực kỳ coi trọng bề ngoài, nếu muốn tìm đối tượng thật thì dáng dấp người đó phải thật sự đẹp mắt, chiều cao phải đạt tới mức lý tưởng 183+ của cô, giọng nói phải dễ nghe, không được có sở thích xấu, phải thích sạch sẽ, phải cởi mở lạc quan, sức khoẻ tốt, phải thích vận động, phải học giỏi, phải không hút thuốc, phải không uống rượu...
Rất tốt, phóng tầm mắt nhìn, loại con trai này gần như chết sạch rồi.
Không Ăn Cà Rốt: [Muốn gặ̣p vào lúc nào?]
Chu Phỉ:?
Thế này nghĩa là anh ta đồng ý rồi à?
Không có câu hỏi nào?
Cứ thế đồng ý luôn?
Nhưng bên cô còn chưa chuẩn bị tâm lý xong đâu.
Bản chất của loài người là tiêu chuẩn kép, chính Chu Phỉ tự dưng hứng lên nói to mồm trên mạng, lại dùng tiêu chuẩn đạo đức cực cao thẩm lí và phán xét đối phương.
Mâu thuẫn là, cô cũng không muốn bỏ qua cơ hội này.
Gặp một lần mà thôi, cũng không phải lên giường.
Chu Phỉ: [Chừng nào thì anh rảnh?]
Không Ăn Cà Rốt: [Hai ngày này đều không rảnh.]
Chu Phỉ: [...]
Không Ăn Cà Rốt gửi một số điện thoại cho Chu Phỉ, nói thêm: [Wechat của tôi. Hiện tại có việc, về nói chuyện.]
Chu Phỉ: [À.]
Tin nhắn này của cô gửi sang, vẫn luôn biểu hiện là chưa đọc.
Chu Phỉ không biết chiêu lạt mềm buộc chặt, bởi vì cô cũng không cần.
Chu Phỉ cũng không thêm bạn Wechat của đối phương trước, thật sự gặp mặt một tên đàn ông xa lạ sau khi nói chuyện một hai câu, cô còn chưa có cái gan chó đó.
Suy nghĩ nông nổi nhất thời, cứ thế bị tạt một chậu nước lạnh.
*
Chu Phỉ là sinh viên năm nhất trường sư phạm, không tính là mới lắm, bởi vì học kỳ tiếp theo chính là năm hai.
Cô thuê phòng trọ ở bên ngoài, giá cả có thể gánh vác, cũng có thể cho mình không gian riêng độc lập.
Tám giờ sáng, buổi học đầu tiên của thứ hai, bạn thân của Chu Phỉ chiếm chỗ ngồi giúp cô.
Người bạn thân này chính là người tự xưng là "BLACKPINK Thành Phố C" trong group chat kia của Chu Phỉ, Bách Dung Dung, bạn cùng lớp của cô.
Sáng sớm, Bách Dung Dung xinh đẹp từ đầu tới chân.
Tám giờ sáng đi học còn có thể trang điểm kỹ lưỡng đi học, Chu Phỉ hơi nể Bách Dung Dung. Chủ yếu là, vẫn trang điểm rất đẹp.
Bách Dung Dung nhướng mày với Chu Phỉ: "Sao mặt ủ mày chau thế, tối hôm qua đi tìm vịt thật rồi hả?"
Phất Đại Muốn Phất Phất Phất: [Mình cũng cảm thấy rất được!]
Người đẹp trai có thể khiến "Người một nhà yêu thương lẫn nhau" không nhiều. Nói thế này đi, ngay cả nam chính bỗng trở nên nổi tiếng trong bộ phim nào đó, cho dù người người đều khen đẹp trai, nhưng mấy cô này còn có thể trêu chọc: Filter bật dày như thế, nọng cằm rõ như thế, đàn ông mà cũng không thể cố gắng quản lý hình thể của mình một chút sao? Không thể học tập theo các chị gái sao?
Có trai đẹp không nhìn không phải phong cách của Chu Phỉ.
Híp mắt ấn mở hình ảnh quan sát tỉ mỉ, đường nét quai hàm còn rõ hơn cả hoạch định cuộc đời của cô, xuống tý nữa, trái cổ nhô ra gợi cảm muốn chết.
Ảnh mặt nghiêng, đội mũ lưỡi trai che khuất hơn nửa khuôn mặt, nhưng sống mũi cao ngất xuất sắc đặt vững cơ sở cho gương mặt này.
Không có filter, làn da rất rắng, đúng là đẹp.
Nhưng mà, hơi quen mắt là sao ấy nhỉ?
Chu Phỉ tựa vào đầu tường, ý đồ khiến mình tỉnh táo.
BLACKPINK Thành Phố C: [@Chu Phỉ, người này thế nào?]
Nói thật lòng, ảnh chụp thật sự không tồi.
Chu Phỉ: [Người này là ai vậy?]
BLACKPINK Thành Phố C: [Đại học C đối diện trường mình.]
BLACKPINK Thành Phố C: [Tạ Yển Xuyên.]
Oliver Jeanette: [Tên này nghe mary sue* thật á, là nam chính trong tiểu thuyết tình cảm nào à?]
Phất Đại Muốn Phất Phất Phất: [Năm học lớp một lúc anh ta viết tên của mình chắc chắn quýnh quáng đến muốn khóc.]
Chu Phỉ: [Hahahahahaha.]
Bách Dung Dung là ngẫu nhiên gặp Tạ Yển Xuyên lúc đi ăn cơm trưa nay, không hề quen biết gì. Lúc ấy, người này ngồi ở vị trí đối diện cô nàng, cô nàng cảm thấy ngỡ như gặp tiên, lén lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, lại hỏi thăm chị em bên cạnh.
Chị em quay đầu lại nhìn, nhìn Bách Dung Dung bằng ánh mắt ý tứ sâu xa.
Tạ Yển Xuyên, chiều cao 188, người Hồng Kông, sinh viên năm nhất ngành Kỹ thuật hàng không của đại học C. Dựa vào khuôn mặt ưu tú này, năm nhất mới vừa nhập học không lâu đã một phát hái được vòng nguyệt quế hot boy trường đại học C.
Hoàn toàn xứng đáng.
Chu Phỉ: [Nói một tràng, cậu không quen người ta?]
BLACKPINK Thành Phố C: [Mình cũng muốn quen, nào có cơ hội chứ?]
BLACKPINK Thành Phố C: [Nhưng mình nghe nói hiện tại anh ta vẫn độc thân, không người yêu cũ, có cơ bụng tám múi, không có sở thích xấu, học giỏi, thích sạch sẽ, yêu vận động, không hút thuốc lá, không uống rượu...]
Phất Đại Muốn Phất Phất Phất: [Thật sao? Mình không tin.]
Oliver Jeanette: [Tên này không phải là gay chứ?]
BLACKPINK Thành Phố C: [Thật thật thật! Tin tức của mình còn có thể giả được chắc?]
BLACKPINK Thành Phố C: [Không phải gay! Không phải gay! Mấy em gái theo đuổi anh ta có thể xếp hàng sang tận Pháp!]
BLACKPINK Thành Phố C: [Các cậu tuỳ tiện sang đại học C túm đại một người hỏi thăm mà xem, mình cá không có ai không biết Tạ Yển Xuyên!]
Chu Phỉ lại mở tấm ảnh này ra nhìn.
Chụp lén, góc độ cũng xảo quyệt, nhưng người này thật sự giống như chàng trai bước ra từ trong truyện tranh, đẹp ba trăm sáu mươi độ không góc chết.
Đẹp là một phần, toàn thân ăn mặc cũng rất sạch sẽ gọn gàng.
BLACKPINK Thành Phố C: [Chu Phỉ, không phải cậu muốn tìm người làm-tình sao? Tìm anh ta á!]
Chu Phỉ: [Mình cũng muốn vậy đó!]
Đây không phải truyện nghìn lẻ một đêm à! Quan hệ tám gậy tre cũng đánh không tới.
Chu Phỉ: [Ngủ bù, mở ra hình thức miễn làm phiền.]
*
5h10 chiều, tỉnh dậy sau giấc ngủ bù.
Thành thị đầu mùa hè mặt trời bắt đầu lặn chậm dần, chân trời chuyển sang màu như hoa hồng.
Chu Phỉ ngồi ở trên giường ngây ngẩn một hồi, kêu gọi loa thông minh phát ngẫu nhiên một bài hát mà cô lưu trữ.
Warrior S... bài hát tuyên truyền mùa giải LOL năm 2020.
Điện thoại hơi rung, là app video ngắn nhận được tin nhắn. Chu Phỉ cũng không nghĩ nhiều, ấn mở ra xem.
Đúng là anh ta.
Cái avatar lạnh lùng kia.
Không Ăn Cà Rốt: [Đâu rồi?]
Chu Phỉ nhìn cái avatar lạnh lùng này, cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân cô thấy quen mắt.
Đổi app bấm vào nhóm "Người một nhà yêu thương lẫn nhau", ngón tay bấm vèo vèo, tìm tới tấm ảnh giữa trưa Bách Dung Dung chụp lén.
Bấm phóng to, lại đổi app.
Vừa so sánh, tỉ lệ trùng cao tới chín mươi phần trăm.
Chu Phỉ thở chậm: [Anh là người Hồng Kông?]
Không Ăn Cà Rốt: [Ừ.]
Không sai.
Suy nghĩ trong đầu Chu Phỉ lên xuống theo lời bài hát Warrior S, trái tim co rút, nổ tung một đoá pháo hoa chói sáng, rung động đến tâm can.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]