Dư vị.
Giống như nghiện ma tuý, không nhịn được dư vị.
Chu Phỉ thất thần suốt các tiết học buổi sáng. Giảng viên chuyên ngành trên bục giảng nước bọt bay tứ tung, cô ngồi bên dưới suy nghĩ bay loạn, không biết còn tưởng rằng nghe rất nghiêm túc.
Cho dù trôi qua một đêm, nhưng trên môi cô giống như còn vương lại hơi thở của anh, mềm mại, ướt át.
Khuỷu tay bỗng nhiên bị chọc một phát, Bách Dung Dung chống đầu nhìn Chu Phỉ: "Có thể hoàn hồn rồi."
Chu Phỉ không trang điểm, gương mặt ửng hồng.
Hôm nay cô không đội mũ lưỡi trai, bởi vì cái mũ đó bị Tạ Yển Xuyên cầm đi. Đương nhiên cô không chỉ có một chiếc mũ này, nhưng chỉ có cái mũ bị anh lấy đi kia mới làm cô nhớ thương nhất.
Bách Dung Dung híp mắt: "Xem tiền đồ của cậu kìa, không phải chỉ hôn một cái à, có cần phải thế không?"
Chu Phỉ trở tay che lại miệng của Bách Dung Dung: "Mình cảm ơn cậu, nói nhỏ tý đi."
Ngay ngày đầu gặp mặt offline đã hôn, Chu Phỉ ngẫm lại cũng cảm thấy gan mình quá to.
Nhưng Bách Dung Dung không nể mặt mũi chút nào vạch trần cô: "Ngay từ đầu cậu còn muốn ngủ người ta đấy, hèn muốn chết."
Bách Dung Dung chỉ cần ngẫm lại cũng biết, hai người kia cuối cùng chắc chắn cái gì cũng không làm được.
Sự thật xác thực như những gì cô suy nghĩ.
Rốt cuộc thì không phải tất cả mọi người đều cởi mở như Bách Dung Dung.
Bố mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nay-di-gap-em/2635471/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.