Hèn chỉ là một chữ.
Đến cùng Chu Phỉ vẫn không có cái gan chó đó.
Ngược lại đã nhanh chóng tới chỗ ở của Tạ Yển Xuyên, một cánh cổng biệt thự.
Tài xế dừng xe, Chu Phỉ mở cửa xe bên phải hàng ghế sau bước xuống. Ánh mắt nhìn qua, biệt thự hiện đại hoá. phong cách cực giản, nhìn có vẻ khiêm tốn nhưng không hiểu sao lại có cảm giác rất xa hoa.
Chu Phỉ có thể đoán được gia cảnh Tạ Yển Xuyên hẳn rất tốt, nhưng không nghĩ tới anh lại ở chỗ như cho thần tiên ở thế này.
"Thất thần làm gì?" Tạ Yển Xuyên hất cằm với Chu Phỉ: "Tới đây."
Chu Phỉ vẻ mặt thành thật: "Em đang nghĩ xem có muốn ôm đùi anh không."
Tạ Yển Xuyên cười giơ tay về phía Chu Phỉ: "Không cần ôm, dắt tay là được."
Lòng bàn tay anh hướng lên trên, bàn tay khớp xương rõ ràng rất có cảm giác mạnh mẽ.
Chu Phỉ thuận thế đặt tay lên lòng bàn tay Tạ Yển Xuyên, ra vẻ nịnh nọt: "Cậu chủ bảo em làm trâu làm ngựa em cũng không ngại."
Tạ Yển Xuyên nắm tay Chu Phỉ, nhéo nhéo lòng bàn tay cô, hỏi lại: "Anh là cậu chủ thì em là gì?"
Chu Phỉ: "Bé ôsin!"
Tạ Yển Xuyên chỉ ra chỗ sai: "Bà chủ nhỏ."
Chu Phỉ nhếch môi, không phản bác, cũng không khẳng định.
Bàn tay đan bàn tay, nhiệt độ giữa cả hai tăng lên. Nhịp tim Chu Phỉ nhanh cỡ nào thì chỉ có chính cô mới biết.
Cẩn thận dè dặt suốt mười tám năm, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nay-di-gap-em/2635468/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.