Ấn ấn vào mạch đập nhanh hơn bình thường của mình, Cảnh Lê nhanh chóng đổi lại quả dừa, cúi đầu hút một hơi thật mạnh.
"Khụ khụ khụ..."
Bị sặc.
Giọng Kỷ Quân Chương bất lực, "Em đó."
Rồi đưa khăn giấy cho cậu, vặn nắp chai nước đưa cho cậu, cuối cùng vỗ nhẹ lưng cậu, "Đỡ hơn chưa?"
Cảnh Lê ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng lại, "Đỡ rồi ạ."
Ho sù sụ một hồi, sự chú ý của Cảnh Lê bị chuyển hướng, không còn để ý đến "nụ hôn gián tiếp" bất ngờ vừa rồi nữa, thấy Dương Dịch đi chỗ khác, bên cạnh vỉ nướng trống ra một chỗ, cậu liền chạy đến nướng thịt ba chỉ.
Thịt nướng xong, Trần Hiểu Hàm bưng đĩa lân la đến gần, ánh mắt rơi vào xiên thịt trong tay cậu.
Vừa rồi cô và Chu Thi cũng có thử nướng, nhưng danh hiệu sát thủ nhà bếp quả không phải hư danh, bất kể nguyên liệu gì cũng không thành công một lần nào, không nướng đến cháy đen thì cũng nửa sống nửa chín.
Để tránh họ lãng phí nguyên liệu, mọi người từ chối không cho cô và Chu Thi đến gần vỉ nướng nữa.
Cảnh Lê chia cho cô một nửa xiên thịt ba chỉ, lúc này Thẩm Như cũng đến, cũng nhìn chằm chằm vào xiên thịt trong tay cậu, Cảnh Lê liền đưa nốt nửa còn lại cho cô ấy.
Lang Nhan và Dư Mễ Duyệt lại đến, Cảnh Lê tưởng họ cũng muốn, liền đưa cho họ xem chiếc đĩa trống không của mình, Dư Mễ Duyệt mím môi cười, lắc đầu, chia cho cậu mấy lát khoai tây nướng.
Trên tay Lang Nhan còn một đĩa tôm chưa nướng, hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-nghi-huu-hu-moc-dieu-da/5190410/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.