Ra khỏi nhà Úc lão, vẫn chưa đến chín giờ, không muộn lắm, Cảnh Lê hỏi Kỷ Quân Chương có muốn đi dạo không. Kỷ Quân Chương cũng muốn xem thành phố nơi Cảnh Lê lớn lên, nói được.
Thành phố M là một thành phố biển ở miền Nam, họ đi dọc theo con đường đến cuối, rồi ra đến bờ biển.
Bờ biển rất náo nhiệt, đặc biệt là trên bãi cát có rất nhiều người, không ít thanh niên và trẻ con cầm pháo hoa que chơi đùa, tiếng cười nói không ngừng vọng lại.
Nhiều người như vậy, chắc chắn họ không thể đến góp vui, Cảnh Lê nói: "Chúng ta đi tiếp thôi, đi thêm một đoạn nữa, chắc sẽ vắng người hơn."
Kỷ Quân Chương không phản đối.
Đi thêm mười mấy phút nữa, quả thật là vắng người hơn, thỉnh thoảng mới thấy một hai người, gió thổi tới mang theo hơi nước, có mùi mằn mặn nhè nhẹ của biển.
"Có muốn xuống bãi cát đi dạo không?" Cảnh Lê quay đầu lại hỏi Kỷ Quân Chương.
Bãi cát bên này không có nhiều người, Kỷ Quân Chương gật đầu, cùng cậu đi xuống theo bậc thang bên cạnh.
Đi dọc theo bãi cát, sóng biển gần như đánh vào chân họ, ánh đèn đường ở quá xa, chỗ này hơi tối. Cảm xúc trào dâng, Cảnh Lê dừng bước, đột nhiên nói: "Thực ra em từng trốn học."
Kỷ Quân Chương nghiêng đầu, chăm chú nhìn cậu: "Ra bờ biển?"
Gật đầu, cậu đút tay vào túi, hơi ngẩng mặt lên, tối nay có thể thấy trăng, nó cô đơn treo trên bầu trời, những ngôi sao bị ánh đèn rực rỡ của thành phố che khuất, chỉ có một hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-nghi-huu-hu-moc-dieu-da/5190402/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.