Đợi Cảnh Lê ngồi vào ghế phụ, mới đột nhiên nhớ ra không đúng, hôm nay Kỷ Quân Chương đến để cùng tập lái xe, vậy không phải cậu lái Kỷ Quân Chương ngồi ghế phụ sao?
"Thầy Kỷ ơi," cậu nói, "Chúng ta có nên đổi chỗ không?"
Kỷ Quân Chương tùy ý chống khuỷu tay lên vô lăng: "Trong thành phố xe đông, hơn nữa có người đang vội đi làm, trước hết nên đến đoạn đường vắng xe hơn mới thử tay."
Có lý.
Cảnh Lê thả lỏng ngồi thư giãn.
Đạp chân ga, ánh mắt Kỷ Quân Chương liếc qua Cảnh Lê, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Thắt dây an toàn vào."
Cảnh Lê cúi đầu nhìn, vậy mà quên mất, lập tức tự giác cài.
Chiếc Mulsanne màu đen lái ra khỏi khu dân cư, hòa vào dòng xe, giờ này đường vẫn còn hơi tắc, không thể tăng tốc được, cứ chậm rãi từ từ, nửa tiếng vẫn chưa lên được cầu vượt.
Bữa tiệc tối qua, Cảnh Lê chỉ ăn lưng lửng bụng, sáng nay lại ngủ quên, ra cửa quá vội, không kịp ăn sáng, lúc này bụng cậu đói meo, dạ dày còn rất không nể tình "ọc ọc" kêu lên.
Trong xe không ai nói gì, yên tĩnh đến quá mức khiến tiếng kêu này rất rõ ràng, đặc biệt vang.
Cảnh Lê: "..."
Cứu mạng, cậu muốn chui xuống gầm xe ngay lập tức.
Kỷ Quân Chương nghiêng đầu, thấy má cậu đỏ bừng: "Chưa ăn sáng sao?"
Cảnh Lê "ừ" một tiếng.
Cậu lại nhỏ giọng nói: "Thầy Kỷ, đừng nhìn em, ngại lắm."
Kỷ Quân Chương ân cần thu lại ánh mắt: "Cái này không sao, hiện tượng sinh lý thôi."
Xe phía trước chuyển làn, đi sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-nghi-huu-hu-moc-dieu-da/5190382/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.