Cảnh Lê ngây người một chút, nhịn không được tự nhéo mình một cái.
Dùng sức hơi nhiều nên đau đến nhăn mặt, lặng lẽ xoa xoa chỗ vừa nhéo, lại vỗ vỗ, giống như an ủi bản thân "thổi thổi không đau".
Không bỏ sót hành động nhỏ của cậu, Kỷ Quân Chương cười khẽ một tiếng: "Ngạc nhiên sao?"
Nhận ra hành động nhỏ của mình bị đối phương nhìn thấy, Cảnh Lê ngượng ngùng một giây, nhưng sau khi thầm niệm một lần 'Nếu mình không ngại thì người ngại sẽ là người khác'. Sau đó nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng: "Chắc chắn rồi, vô cùng ngạc nhiên luôn đó, tôi cần xác định xem có phải đang mơ không."
Sau đó cậu quay lại nhìn anh với đôi mắt sáng quắc, không hề che giấu sự tò mò của mình: "Lý do là gì ạ?"
"Ông nội tôi được chẩn đoán mắc bệnh Alzheimer vào đầu năm nay," Kỷ Quân Chương dừng lại một chút, "Trí nhớ của ông ấy ngày càng kém đi, sức khỏe cũng vậy, ông ấy luôn hy vọng tôi có một người bạn đời."
Cảnh Lê khựng lại, cậu không ngờ lý do lại là như vậy.
Cậu cũng nhận thấy sự buồn bã không thể che giấu của Kỷ Quân Chương khi nói về ông nội.
Cảm xúc lộ ra ngoài của Kỷ Quân Chương nhanh chóng thu lại, tiếp tục câu chuyện vừa nãy: "Để đáp lại, tôi sẽ trả cho cậu một trăm triệu sau thuế, cũng sẽ nâng đỡ cậu nổi tiếng."
Một, một trăm triệu?!
Cảnh Lê lặng lẽ ngồi thẳng người, nhưng không lên tiếng.
Nhận thấy động tác của cậu, Kỷ Quân Chương dịu dàng mỉm cười, anh có thể đoán được sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-nghi-huu-hu-moc-dieu-da/5190366/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.