Liễu Ngọc Hàm giống như một con meo cảnh giác nguy hiểm, lông dựng đứng lên, dáng vẻ đó làm cô bé cảm thấy rất là mới lạ.
"Em gái, có chuyện gì thì nói đi, em thả anh ra có được không?" Thấy mọi người xung quanh đang quay sang nhìn, Liễu Ngọc Hàm không thể làm gì khác đành phải nhẹ nhàng nói chuyện với cô bé.
Giọng nói của Liễu Ngọc Hàm rất dễ nghe, giọng điệu ôn hòa, nếu là một bé trai có thể đã nghe lời cậu, nhưng cô bé chỉ đảo nhẹ mắt, vùi đầu vào bên hông Liễu Ngọc Hàm, bắt đầu làm nũng, không chịu thả tay ra.
Liễu Ngọc Hàm nhìn dáng vẻ của cô bé, cảm thấy nặng nề trong lòng, nhưng cậu chưa kịp dỗ dành cô bé vài câu, đột nhiên cô bé khóc to: "Không thấy chú đâu, chú cá mặn cũng không cần Mộng Mộng sao."
Ánh mắt trách móc của mọi người dồn về phía cậu.
Trong thời đại tinh tế, trẻ em rất đáng quý.
Liễu Ngọc Hàm luống cuống, hai tay che mắt, không biết phải làm như nào.
Người đổ đầy mồ hôi, Liễu Ngọc Hàm đang tính toán là dỗ dành hay đe dọa cô bé, thì chú của cô bé chạy từ trên tầng xuống đón cô bé đi.
Liễu Ngọc Hàm ngạc nhiên: "Thiếu tướng?"
Mặc dù chưa đến giờ tan làm, thiếu tướng Tần có về sớm thì tư thái vẫn rất bình thường, việc xuất hiện trong bệnh viện là chuyện rất bình thường, ngay cả giọng điệu cũng bình tĩnh: "Liễu Ngọc Hàm? Kiểm tra sức khỏe xong chưa?"
Liễu Ngọc Hàm biết tình huống của mình có chút đặc biệt, lúc trước tạo nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-lam-trai-dat-ve-vang/381347/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.