Tần Mạc không biết tình báo nghị sĩ Trâu gửi đi là gì, nhưng anh biết tiên quyết của tình báo này là phải giết chết Liễu Ngọc Hàm.
"Hoặc là, chưa chắc bọn chúng muốn lấy mạng của em." Tần Mạc nhìn chiếc xe đột nhiên tăng tốc ở phía sau, biết nguy hiểm đã càng ngày càng gần, nhẹ nhàng xoa đầu an ửi Liễu Ngọc Hàm, "Chỉ là bọn họ muốn làm em lộ mặt trước một số người."
Không cần Tần Mạc nói danh tính của nhũng người đó, Liễu NGọc Hàm cũng có thể đoán ra: các nhà khoa học thí nghiệm vô nhân đạo trên con người, thủ lĩnh phiến quân cực đoan, những kẻ ngoài vòng pháp luật xem cậu như liều thuốc cứu mạng...Đủ loại người điên có thể uy hiếp đến tính mạng của cậu, có quan tâm sâu sắc đến giác quan thứ sáu trên người cậu.
Nếu như những chiếc xe phía sau muốn tự sát, cho dù Liễu NGọc Hàm có đủ may mắn để sống sót cũng sẽ rơi vào tình cảnh như thế.
Ở trong tình huống như vậy, còn sống và chết cái nào may mắn hơn đúng là khó nói.
Nhưng khi nguy hiểm ở ngay trước mắt, Liễu Ngọc Hàm đang run rẩy đột nhiên dừng lại, sự quyết tâm hiện rõ trên mặt: "Vậy bây giờ phải làm sao đây? Thiếu tướng, tôi không muốn kéo anh vào."
Tần Mạc hơi ngẩn người, một giây sau bèn hồn lên trán cậu, mang theo sự dịu dàng lưu luyến: "Em không kéo chân anh, là anh kéo em vào chuyện này. Em đang sống một cuộc sống bình thường, là do anh đưa vào vào nguy hiểm."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-lam-trai-dat-ve-vang/2932868/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.