Khi Tần Mạc xuất hiện trước mặt Liễu Ngọc Hàm, trong lòng Liễu Ngọc Hàm cảm thấy như thế nào?
Khi thấy kết quả cậu cũng không thấy ngoài ý suy đoán của mình.
Nói ra thì có thể có nhiều người chê cười, ngay từ đầu khi gửi báo cáo đi, trong lòng đã có dự cảm mơ hồ, cho nên cậu mới soạn báo cáo chậm như thế, cố gắng kéo dài thời gian càng dài càng tốt.
Nguyên Khang cũng chỉ là một công ty, không phải bộ phận quân đội nghiêm chỉnh gì, cậu chỉ cần báo cáo mà thôi, nói rõ ràng mọi chuyện, không quan trọng cách thức.
Nhưng hết lần này đến lần khác đều dây dưa không ngừng, tại sao?
Vì dự cảm như này khiến lòng cậu luôn sợ hãi.
Cũng có thể là do dự cảm lúc đó không rõ ràng, nhưng bây giờ đã thành hiện thực, sao Liễu Ngọc Hàm có thể không hiểu bản năng của mình lúc trước là như nào.
Cậu hít một hơi thật sâu, không ngừng cảm thấy tiếc cho tương lai của mình, sau đó giả vờ bình tĩnh chào hỏi Tần Mạc, nụ cười trên mặt còn khó coi hơn khóc, mặc dù miệng nói "Chào mừng, chào mừng", nhưng ai cũng có thế nhìn ra vẻ mặt "Làm ơn đi đi."
Tần Mặc giả bộ mình không phải người bình thường, tiện tay cởi khuya áo khoác, để nó lên cánh tay, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, chính trực: "Có chuyện gì thì vào trong rồi nói."
Tần Mạc quá tự nhiên, làm cho Liễu Ngoc Hàm đang định khách sao một tý liền cứng đờ người.
Đến rồi, là cảm giác khủng khiếp đo!
Liễu Ngọc Hàm nhìn vẻ mặt của Tần Mạc, thật sự không dám nói ra. Trực giác nói cho cậu biết nếu cậu dám làm như vậy, kết quả sẽ rất thê thảm.
Hơn nữa, Tần Mạc còn là cấp trên trực tiếp của cậu.
Dường như gần đến với đáp án rồi, nhưng đến lúc quan trong như này, Liễu Ngọc Hàm đang có ý định tìm kiếm sự thật lại chùn bước.
Chưa phải lúc.
Cũng có thể cậu sẽ hỏi Tần Mạc câu hỏi đó, nhưng chưa phải là lúc này, cho nên cậu chỉ có thể nuốt hết nghi ngờ vào trong bụng, sau đó nhường đường vào trong, đón Tần Mạc vào trong ký túc xá.
Tần Mạc thấy Liễu Ngọc Hàm không do dự quá lâu, vẻ mặt nhanh chóng nhu hòa hơn, xách theo hành lý ít ỏi đi vào thẳng trong phòng ngủ của Liễu Ngọc Hàm.
Liễu Ngọc Hàm vừa thấy hình huống như này, không nhịn được liếc mắt sang nhìn giường sô pha mình đặt ở trong phòng khác, cân nhắc xác suất phải ngủ ở sô pha tối nay là bao nhiêu.
Tần Mạc vừa cất hành lý xong, đi ra khỏi phòng ngủ, liếc qua một cái cũng hiểu hiện tại cậu đang nghĩ gì, yên lặng chặn tầm mắt của cậu, một lần nữa dời sự chú ý lên người mình, rồi mới nhắc đến một vấn đề không nằm trong suy đoán của Liễu Ngọc Hàm.
"Thể chất của cậu quá kém, để tránh chuyện Phương Diên Thanh xảy ra lần nữa, công ty quyết định để tôi dẫn dắt cậu ở khía cạnh này."
Mặc dù cách nói không quá xa cách, nhưng đây là lời giải thích Tần Mạc vừa mới nghĩ ra, ý sâu xa chính là không nể nang gì...Thể chất cậu quá yếu, công ty sợ trong quá trình livestream của cậu gặp phải người xấu dẫn đến mất mạng, chỉ còn cách dạy cậu một số kỹ năng bảo vệ mạng sống.
Liễu Ngọc Hàm suýt chút nữa bị sự chăm sóc nhân văn của công ty mà rơi nước mắt: Vì thể chất yếu mà có lỗi với công ty! Người dân trái đất ơi, cá muối xin lỗi mọi người vì để mọi người xấu hổ thêm lần nữa!
Tần Mạc tiện thế đè vai cậu lại: "Nhiệm vụ của tôi là hướng dẫn cho cậu."
Liễu Ngọc Hàm chỉ còn cách đồng ý: "Thật sự làm phiền thiếu tướng, cảm ơn anh rất nhiều! Nhưng mà bình thường thiếu tướng không bận sao?"
Tay Tần Mạc để trên vai Liễu Ngọc Hàm không rời đu, thậm chí còn hơi dùng sức, bình tĩnh nói: "Ừm, tôi là người nhàn rỗi nhất trong công ty."
Liễu NGọc Hàm: Nói ra ai mà tin? Được rồi, anh nói thì tôi tin vậy.
Tần Mạc: "Mấy ngày vừa rồi khi Phương Diên Thanh rời đi, tình trạng mất ngủ có thay đổi gì không?"
Không có gì thay đổi, Liễu Ngọc Hàm lắc đầu, tỏ ý hai ngày nay cậu ngủ khá ổn.
Tần Mạc nhìn kỹ sắc mặt Liễu Ngọc Hàm, xác nhận không quá tệ, ánh mắt thả lỏng hơn: "Nếu đã như vậy rồi, sắp tới cậu chứ nghỉ ngơi trước, đợi đến khi huấn luyện xong mới quay về làm việc."
Khóe miệng Liễu Ngọc Hàm giật giật, vốn định nói không cần như thế, nhưng chưa kịp nói ra, đột nhiên cậu nhớ đến người đã lẻn trộm vào nhà mình lúc nửa đêm. Trong ngáy mắt liền hiểu, cuối cùng Liễu Ngọc Hàm cũng hiểu vì sao công ty lại cố tình đưa ra khóa huấn luyện thể chất, cũng hiểu vì sao Tần Mạc lại đích thân xuất hiện ở đây."
Liễu Ngọc Hàm nói: "Đã thông suốt rồi. Thật sự làm phiền ngài rồi."
Ngón tay Tần Mạc rời từ vai, nhẹ nhàng lướt qua cổ cậu: "Đừng dùng kính ngữ với tôi. Bây giờ cảm ơn tôi thì pha cho tôi một ly trà khác được không?"
Liễu NGọc Hàm nhìn đồng hồ: "Thiếu tướng có quen uống trà không? Những người không quen sẽ khó ngủ vào ban đêm."
Nghe thấy sự quan tâm trong lời nói của Liễu Ngọc Hàm, cho dù trong chiến tranh Tần Mạc đã trải qua vô số hoàn cảnh khắc nghiệt đến mức không thể ngủ được, cơ bản không thấy việc uống trà sẽ như nào, nhưng vẫn nhận tiếp nhận ý tốt của cậu, để chuyện uống trà vào hôm sau.
"Buổi tối có phải livestream không?" Tần Mạc bắt tréo chân, ngồi trên ghế sô pha nhìn Liễu Ngọc Hàm, làm bộ không thấy cậu đang muốn ôm chăn ra ngoài ngủ.
Liễu Ngọc Hàm lắc đầu: "Không ạ."
Đùa à, Tần Mạc vẫn còn ở trong ký túc xá của cậu, nếu cậu livestream, sáng mai kiểu gì cũng thành tiêu điểm, sẽ có vô số người kêu gào muốn đánh chết cậu.
Phải biết rằng thiếu tướng Tần chính là ánh sáng kỳ tích của Liên Bang, số lượng fans còn nhiều hơn cả một ngôi sao hạng A!
Thực tế, Tần Mạc không quan trọng Liễu Ngọc Hàm có livestream hay không, bèn nói với cậu: "Nếu đã không có chuyện gì thì nghỉ ngơi sớm một chút."
Liễu Ngọc Hàm cứng đờ người.
Cậu nhìn Tần Mạc đang ngồi trên sô pha không có ý định nhường chỗ, không biết annh muốn ngủ ở trong phòng hay bên ngoài phòng khach, suy nghĩ kỹ rồi nói: "Vậy thì tôi lấy chăn ra nhé?"
Tần Mạc: "Còn có chăn dự phòng?"
Liễu Ngọc Hàm nói: "Có, sau khi Phương Diên Thanh đi, tôi đã đổi một bộ mới."
Mặc dù giả bộ, nhưng Liễu Ngọc Hàm nhìn Phương Diên Thanh dùng đồ trong phòng liền thấy không thoải mái, thậm chí hơi buồn nôn. Vì sức khỏe, cho dù người ta nói giả tạo, Liễu Ngọc Hàm vẫn vứt hết chăn Phương Diện Thanh đã sử dụng, sau đó đi mua một bộ mới.
Tần Mạc không biết suy nghĩ của cậu, nhưng vẫn có thể đoán ra, ánh mắt tối sầm lại, không nói gì, nhận chăn từ Liễu Ngọc Hàm, sau đó tự giác ngủ trên giường sô pha ngoài phòng khách.
"Chúc ngủ ngon, có giấc mơ đẹp." Tần Mạc nói với Liễu Ngọc Hàm bằng vẻ mặt ngây thơ.
Liễu Ngọc Hàm đang định ngủ ở bên ngoài, nhìn thấy đôi mắt như chứa đầy sao sáng của Tần Mạc, cuối cùng cũng không so đo với người đang tự nhiên ở ngoài phòng khách, yên lặng giơ tay tắt đèn phòng khách, nhẹ nhàng nhắc nhở anh: "Tôi về phòng trước, thiếu tướng cũng nên thay quần áo rồi nghỉ ngơi đi. Chúc ngủ ngon."
Tần Mạc híp mắt lại, ý cười bên môi càng rõ ràng: "Được, cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Liễu Ngọc Hàm ừm một tiếng, không khách khí với Tần Mạc nữa, quay về phòng ngủ rồi đóng cửa lại, sau đó nhắm mắt dựa lưng vào cửa.
Cậu thấy mình như bị bệnh, vừa nhìn thấy ánh mắt nhu hòa dưới anh đèn của Tần Mạc liền xuất hiện cảm xúc kỳ lạ.
Cảm xúc này khác hẳn với cảm giác nguy hiểm cậu phát hiện mấy lần trước, mang tính xâm chiếm mạnh mẽ không nói nên lời, Mọi hành động của Tần Mạc không phải kiểu bá đạo không để ý đến cảm nhận của người khác, những Liễu Ngọc Hàm cảm nhận được trong đó có ẩn chưa thứ gì đó trí mạng.
Nhưng ngoài ý muốn, cảm giác này không những không làm Liễu Ngọc Hàm thấy sợ hãi mà lại khiến cho cậu thấy rất đáng tin, từ đáy lòng có một cảm giác an toàn khó nói thành lời.
Bỏ qua nguyên nhân không rõ, loại cảm giác này làm cho Liễu Ngọc Hàm thấy rất yên tâm.
Điều này tốt, bởi vì từ sau khi tham gia chường trình, Liễu Ngọc Hàm cảm thấy thiếu cảm giác an toàn.
Cơn buồn ngủ dần chiếm lấy suy nghĩ của Liễu Ngọc Hàm, dần dần làm cho cậu thấy mơ màng, đầu óc tan thành bột nhão, cho dù muốn suy nghĩ cẩn thận thêm một số chuyện, cũng không còn đủ tỉnh táo nữa.
Quên đi, có chuyện gì thì mai nói, bây giờ ngủ trước đã.
Liễu Ngọc Hàm mơ màng thay bộ đồ ngủ gà con của minhg, bò lên giường, nhanh chóng rơi vào giấc ngủ, hoàn toàn quên mất ngoài phòng khách còn có một cấp trên không quen thuộc với cậu đang nằm ở đó, càng không biết vị cấp trên đang mở to mắt trong bóng tối, yên lặng nhìn về phía cửa phòng của cậu.
"Ngủ chưa?" Tiếng hít thở nhẹ nhàng cách một cánh cửa, thật ra cũng không quá rõ, nhưng Tần Mạc lại nghe rất rõ ràng, vì thế thở dài một câu không tính là câu hỏi.
Liễu Ngọc Hàm quá mệt mỏi.
Tần Mạc thở dài trong yên lặng, không muốn tạo ra tiếng động ảnh hưởng đến Liễu Ngọc Hàm nghỉ ngơi.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ ngủ say của Liễu Ngọc Hàm, Tần Mạc đoán cho dù có một ít tiếng động, cậu cũng không bị đánh thức như mấy ngày hôm trước, nhiều lắm chỉ là quay người ngủ tiếp.
Dù sao thì từ lúc thay đổi hoàn cảnh, Liễu Ngọc Hàm đã nâng cao cảnh giác, cảm giác an toàn tăng lên. Chỉ là trong khoảng thời gian này vẫn luôn có người âm thầm theo dõi cậu, chẳng những mượn những đám người gây rối để thu hút sự chú ý của đám người Tần Mạc, còn mang đến cho cậu một sự lo âu rất lớn, làm giảm cảm giác an toàn của cậu, dẫn đến tâm trạng dễ bị hoàn cảnh xa lạ ảnh hưởng.
Cũng may cậu nhờ họa được phúc, mặc dù Phươn Húc có mục đích, nhưng những hành vi loạn rối loạn của đối phương đã thu hút sự chú ý của Liễu Ngọc Hàm. Điều này làm cho cậu có thời gian làm quen hoàn cảnh xa lạ, nhanh chóng tăng cảm giác an loạn, khu vực não bộ đang phát triển từ từ tiến vào giai đoạn ổn định.
Điều này có nghĩa là sau khi tham gia chương trình, hoạt động não bộ của cậu dần dần lắng xuống, an toàn tính mạng lại được đảm bảo.
Nhưng mà, cho dù nguy hiểm đã tạm thời qua đi, chuyện nâng cao thể chất của Liễu Ngọc Hàm không thể kéo dài thêm nữa, nếu không cậu vẫn sẽ gặp tình trạng nguy hiểm đến tính mạng như lần này.
Điều này Tần Mạc không nói cho Liễu NGọc Hàm biết, anh sẽ chú hơn về phương diện này, để giúp Liễu Ngọc Hàm tăng cường thể chất.
Nhưng anh càng im lặng đối xử tốt với Liễu Ngọc Hàm, lại càng làm cho Liễu Ngọc Hàm thấy khó hiểu.
Dù sao cũng là thời đại tinh tế với khoa học kỹ thuật phát triển, phương pháp cảu thiện thể chất của con người đã phát triển rất nhiều, cộng thêm vì trùng tộc tồn tại song song với con người nên thể chất rất được mọi người coi trọng, cho dù là Liễu Ngọc Hàm không hiểu rõ về quân sự, vẫn hiểu một số chuyện sâu trong đó, thậm chí có vài phần kính nể.
Tần Mạc sử dụng một số phương pháp trị liệu lên người cậu, cũng từng khiến Liễu Ngọc Hàm thấy kinh ngạc, cũng từng thấy giới thiệu trong video.
Ví dụ như dung dịch tăng cường cơ thể.
Đừng nhìn cái tên quê mùa đó, món đồ này không hề rẻ tý nào, hiểu quả cũng như cái tên của nó, bình thường nhũng người có tiền có quyền mới có thể lấy được đồ tốt như thế, nhưng ngày đầu tiên Liễu Ngọc Hàm được Tần Mạc hướng dẫn đã được đối phương nhét vào trong khoang dinh dưỡng để trải nghiệm.
Tiền nào của nấy, thứ đắt tiền cũng có lý do của nó, khi Liễu Ngọc Hàm ngâm mình trong dung dịch, một cảm giác thoải mái khiến cậu như phiêu phiêu, hoàn toàn không cảm thấy đau đớn phải trải qua khi cường hóa cơ thể trong truyền thuyết, không nhịn được phải ngâm thêm một lúc mới ra ngoài.
Nhưng mà chỉ mới ra chậm một tý, đợi đến khi Liễu Ngọc Hàm đi từ khoang dinh dưỡng ra ngoài, máu mũi đã chảy xuống đầy cằm, sợ đến mức còn tưởng mình bị mắc bệnh nan y.
Nhưng mà chỉ do là bổ sung quá nhiều chất dinh dưỡng.
Bác sĩ muốn vỗ tay cười vì hành động của cậu, nhưng lo lắng về mạng nhỏ của bệnh nhân, hắn cố gắng nhịn không cười, nghiêm túc trách Liễu Ngọc Hàm, yêu cầu cậu sau này phải làm theo lịch trình trị liệu.
Liễu Ngọc Hàm thấy xấu hổ, liên tục cam đoạn mình sẽ nghe lời, huấn luyện hôm đó bị ngâm nước nóng, Tần Mạc lạnh mặt, mãi cho đến sáng hôm sau mới nói một câu với Liễu Ngọc Hàm.
Cho dù Tần Mạc có tỏ vẻ đáng sợ đến đâu, tối hôm đó Liễu Ngọc Hàm vẫn ngủ rất ngon, trong lòng thấy rất yên tâm, thậm chí còn không thấy mộng mị, cứ như vậy ngủ đến sáng hôm sau.
Ngày hôm sau Tần Mạc nói chuyện với cậu, trong lòng Liễu Ngọc Hàm thấy khó hiểu, len lén nhìn Tần Mạc.
Chẳng lẽ thiếu tướng Tần, người giết trùng tộc ở trong chớp mắt cũng chỉ là một con hổ giấy, trong lòng rất dịu dàng?
Không khoa học!
Liễu Ngọc Hàm rất muốn gào thét: Người dân Trái Đất ơi! Người dân của bạn lại gặp vấn đề lần nữa rồi! Cá muối cảm thấy nếu như cứ kéo dài sẽ rất nguy hiểm, xin hỏi có loại bảo hiểm nào hay không, chính là loại sau khi bị thiếu tướng Tần, sẽ bồi thường cho tôi một lần đầu thai không?
Không ai trả lời tiếng lòng của Liễu Ngọc Hàm, tất nhiên, cậu cũng không bị thiếu tướng Tần đánh chết, nhiều lắm chỉ bị "thao" đến nửa sống nửa chết.
Chẳng qua Tần Mạc là một người có chừng mực, Liễu Ngọc Hàm cảm thấy mệt mỏi, nhưng cũng chỉ là cảm thấy mà thôi, cũng may không còn tổn thương nào khác.
Lại chạy bộ xong rồi đứng sang bên thở dốc, Liễu Ngọc Hàm nhận nước từ tay Tần Mạc, nhìn gương mặt ôn hòa của của Tần Mạc, không hiểu sao lại cười.
"Cười cái gì?" Tần Mạc hỏi.
Thật ra Liễu Ngọc Hàm cũng rất khó hiểu, nhưng cậu không thể ngừng cười được: "Tôi cũng không biết, chỉ là tự dưng thấy vui vẻ mà thôi."
Vốn dĩ sắc mặt Tần Mạc đang nhu hòa, sau khi nghe thấy câu trả lời của cậu, đột nhiên dừng tay lại, ánh mắt cũng trở nên bén hơn.
Trong lòng Liễu Ngọc Hàm rơi lộp bộp, nụ cười biến mất, trong lòng đầy thấp thỏm, thậm chí còn thấy luống cuống, lén nhìn Tần Mạc ý muốn nói rồi lại thôi, không biết nên làm gì nữa.
Tần Mạc thấy cậu sợ hãi, nhanh chóng thả lỏng trạng thái của mình: "Đừng lo lắng, không chắc là chuyện xấu. Cậu nghỉ ngơi đi, tôi sẽ nói chuyện với bác sĩ của cậu."
Liễu Ngọc Hàm vội vàng gật đầu, nhìn theo bóng lưng Tần Mạc rời đi, một lúc lâu mới ý thức được, có thể dự cảm của cậu sẽ xảy ra.
"Đây là cái gì thế, dự cảm sao?"
Liễu Ngọc Hàm lẩm bẩm, nhưng nói đến giữa chừng liền ngẩn người.
"Dự cảm?"
Giống như đã hiểu ra gì đó, mấy ngày lế tiếp vẻ mặt Liễu Ngọc Hàm đều là hoảng hốt, đồng nghiếp của cậu nhìn thấy thế, tự nhiên nổi ý xấu đến trêu cậu, không ngờ đến trước khi chạm vào đã bị Liễu Ngọc Hàm né tránh.
"Ai nha, không được rồi, không phải Tiểu Liễu là một con cá muối sao, xem ra khóa huấn luyện của thiếu tướng rất có ích rồi." Trong người đàn ông có vẻ rất ghen tỵ.
Vẻ mặt Liễu Ngọc Hàm lại rất kỳ lạ, cậu không nghe thấy lời đồng nghiệp nói, "Không biết vì sao tôi luôn cảm thấy hoảng sợ, như có chuyện gì đó sắp xảy ra, buổi chiều còn việc gì khác không? Nếu không, tôi sẽ ở lại trực."
Những người khác không hiểu lời nói của cậu, nhưng tổ trưởng tổ dự án Tưu Khê lại biết rõ chuyện gì đang xảy ra, vì thế lập tức đồng ý yêu cầu của cậu.
Liễu Ngọc Hàm gật đầu nói cảm ơn, sau đó chui vào một góc phòng làm việc để lên mạng.
Mặc dù cậu đang nhìn chằm chằm vào màn hình quang não, nhưng trong đầu đang nghĩ đến chuyện mình vừa né được đụng chạm với đồng nghiệp.
Cậu không phủ nhận chuyện huấn luyện với Tần Mạc rất có hiệu quả, nhưng cậu có né tránh được đòn của một cựu chiến sĩ, công lớn nhất phải thược về giác quan thứ sáu của mình.
Có thể nói, cậu có thể cảm nhận được trêu đùa của đồng nghiệp trước mới theo bản năng tránh tình huống có thể gặp phải.
Dự cảm.
Thì ra là dự cảm.
Rất nhiều vấn đề trước đây không nghĩ ra, bây giờ Liễu Ngọc Hàm nghĩ lại đã hiểu ra hết, nhưng sau khi hiểu ra, lại rơi vào vòng lặp khác.
Chuyện cậu ngất xỉu ba lần ở Tưu Khê, chuyện sau khi tham gia chương trình liền mất ngủ, có phải cũng liên quan đến giác quan thứ sáu hay không? Mà giác quán thứ sáu của cậu có liên quan đến hoạt động của não bộ hay không?
Liễu Ngọc Hàm không để ý lướt weibo và tiêu đề tin tức, vừa suy nghĩ những vấn đề có thể thay đổi lối sống của mình, vừa suy đoán những phiền phức là cái gì, phản ứng chậm mất nửa nhịp, sau khi có người trên mạng nhắc đến cậu, thì mới chú ý đến tình huống xảy ra trên mạng.
Có một nhóm người lặng lẽ bắt đầu nhắc đến chuyện của Liễu Ngọc Hàm và Phương Diên Thanh.
Vẫn là cách quen thuộc của giới giải trí, một đám người là thủy quên nhảy nhót hấp dẫn sự chú ý của người qua đường, kéo đề tài Andrew bị bắt trước đó lên người Phương Diên Thanh, dần dần mới lộ ra dấu răng.
Mọi người đều có tâm lý tò mò, Andrew là một nhân vật khét tiếng trong giới giải trí, đột nhiên bị bắt, nguyên nhân bị bắt giữ vẫn còn chưa rõ ràng, dân chúng đối với hắn vẫn rất tò mò, cho dù đã qua một đoạn thời gian nhưng sưc nóng về hắn vẫn không hề giảm xuống.
Trước khi bị bắt, Andrew là người đại diện của Phương Diên Thanh, Phương Diên Thanh lại là một minh tinh hạng hai khá nổi tiếng, cho nên cách làm của bọn họ đã nắm được tâm lý của mọi người, thu hút không ít sự chú ý cho Phương Diên Thanh.
Đã dùng cách này, sự chú ý là điều kiện tiên quyết tất cả mọi thứ, có sự chú ý, mới bắt đầu thực hiện kế hoạch phía sau.
Fans giả anti, anti giả fans bắt đầu chơi xấu, vào lúc này vẫn là cách có hiệu quả nhất, hai nhóm người cãi nhau nhắm vào mối quan hệ giữa Andrew và Phương Diên Thanh, không cần biết Phương Diên Thanh có liên quan đến hay không.
Một bên cho rằng hai người bọn họ có quan hệ thân thiết nhất trong giới giải trí, cho dù Phương Diên Thanh bảo vệ đạo đức của mình, không tham gia vào những hoạt động bất hợp pháp Andrew có dính vào, nhưng một số chuyện của Andrew hắn chắc chắc sẽ biết.
Một bên khác lại cho rằng, nếu cảnh sát không làm gì hắn, điều đó có nghĩa hắn vô tội. Hơn nữa, dựa theo tin tức hiện tại truyền ra, Phương Diên Thanh đã bị Andrew lừa ngay từ đầu, hắn là người bị hại mới đúng.
Hai bên cãi nhau om tỏi, nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người, hơn nữa vì phía nghi ngờ Phương Diên Thanh chiếm thế, cộng thêm người qua đường cũng nghi ngờ Phương Diên Thanh khá nhiều, rất nhanh fan chân chính của Phương Diên Thanh và nhóm thủy quân dù dùng hết sức nhưng vẫn không đấu lại.
Thấy Phương Diên Thanh sắp bị gán mác nhân phẩm có vấn đề, fans của hắn gấp đến độ sắp khóc, thủy quân cầm kịch bản mới không nhanh không chậm đưa ra thông tin tiếp theo, đẩy trận chiến dư luận lên cao trào...
Liễu Bá Hàm là một trong những nạn nhân chân chính, khoảng thời gian trước không chỉ dẫn Phương Diên Thanh livestream, còn vì bệnh mới ở chung vài ngày, bây giờ bệnh tình đã ổn định hơn.
Lá gan Liễu Ngọc Hàm bé, nếu như Phương Diên Thanh có vấn đề, Liễu Ngọc Hàm sẽ không có gan livestream cùng với hắn, chứ đừng nói ở cùng một chỗ.
Huống hồ, vấn đề của Liễu Ngọc Hàm là tâm lý, cần có người đủ để bạn tin tưởng mới được trị liệu tốt hơn, nếu cậu đã mời Phương Diên Thanh giúp đỡ, mà Phương Diên Thanh không chút do dự giúp, chứng tỏ quan hệ hai người không hề tệ.
NẾu Phương Diên Thanh là người giả dối, liệu Liễu Ngọc Hàm có mời hắn đến giúp đỡ chữa bệnh hay không? Chắc chắn là không rồi.
Lý do này tương đối có lý, cho nên không ít người đã tin, người qua đường lại nghiêng về một phía, làm cho fans Phương Diên Thanh mừng phát khóc.
Vì bảo vệ thần tượng của mình, fans của Phương Diên Thanh bất chấp đẩy tin này lên, hơn nữa còn phóng đại lên, làm như tình bạn của Phương Diên Thanh và Liễu Ngọc Hàm đẹp như trời và đất.
Nhưng không hề ngờ đến, cách làm của bọn họ đã bị fans và anti của Liễu Ngọc Hàm cười chê.
Nếu như bọn họ chỉ dùng tin này để thanh minh cho một số chuyện của Phương Diên Thanh thì thôi, anti của Liễu Ngọc Hàm cũng không muốn cắt đứt đường sống của người khác, chắc chắn sẽ không lên tiếng, nhưng khi hết lần này đến lần khác phóng đại tình bạn của hai người lên, fans và anti của Liễu Ngọc Hàm thấy không vui.
Trí nhớ của mấy người không tố, nhưng của chúng tôi thì khác, chưa quên chuyện tên họ Phương vì muốn cọ nhiệt mà nhảy tới kênh livestream của cá muối nhà chúng tôi đâu.
Còn tình bạn? KHông phải là kẻ thù là may rồi!
Thái độ của fans và anti Liễu Ngọc Hàm rất rõ ràng, cái gì cũng dám nói ra bên ngoài, hai ba câu đã khiến fans Phương Diên Thanh tức giận, trong lòng nghẹn một cục tức.
Nhưng mà họ nói đều là thật, fans của Phương Diên Thanh không vui, nhưng không muốn cãi nhau với bọn họ, thậm chí vì chột dạ mà trành né fans và anti của Liễu Ngọc Hàm.
Không chỉ fans chân chính của Liễu Ngọc Hàm mà còn một nhóm thủy quân cầm kịch bản trong tay. Bọn họ xem hướng đi trên mạng, thay đổi kịch bản một cách hoàn hảo, rất nhanh liền dừng hành động dẫn dắt fans Phương Diên Thanh, liên hệ với trạm fans dẫn đầu bảo họ giữ lý trí, yêu cầu bọn họ không được chửi nhau, bôi nhọ thần tượng.
Fans của Phương Diên Thanh biết đây chính là bước đầu để thần tượng nhà mình phản kích, mặc dù trong lòng hưng phấn nhưng không dám để lộ ra bên ngoài, thậm chí còn cố gắng hoàn thành lời của thủy quân căn dặn, dùng hết sức kêu gọi nhưng người khác đang tức giận.
KẾt quả của việc này là fans của Phương Diên Thanh không lên tiếng nữa, trên mạng dần im lặng.
Fans và anti của Liễu Ngọc Hàm chưa nghĩ kỹ lắm, chỉ đơn giản không quen với việc fans Phương Diên Thanh tuyền truyền sai sự thật, thấy bọn họ không còn lên mạng nói bậy nữa, cũng không còn rảnh đẻ cãi nhau tiếp.
Bọn họ không phải mấy nhóm chó điên nổi tiếng kia, trước nay đều nói năng hợp tình hợp lý.
Fans và anti của Liễu NGọc Hàm cũng dần yên lặng, tưởng chừng mọi thứ sẽ trôi qua, một tài khoản marketing khác lại nhảy ra, "đúng lúc" bày ra "chứng cứ" khác, dấy lên một làn sóng mới.
Năm tấm hình tài khoản marketing tung ra cùng một nội dung, Liễu Ngọc Hàm cùng những người khác vừa đi vừa cười nói đi về phía một tòa nhà chung cư vào lúc nửa đêm, nhìn cử chỉ và vẻ mặt có thể thấy quan hệ giữa bọn họ khá thân thiết. Bóng tối cộng thệm ánh đèn mờ mờ cùng với góc độ chụp, làm nổi bật lên tòa chung cư, khiến hành động thân thiết trở nên mờ ám.
Người qua đường xem náo nhiệt được dịp sôi trào.
Năm tấm ảnh, mỗi tấm đều chụp khá rõ mặt Liễu Ngọc Hàm, những người khác đi cùng lại bị làm mờ, ngoại trừ bức ảnh cuối khá rõ, bốn tấm còn lại chỉ có thể nhận ra họ là nam hay nữ mà thôi, nhưng điều này cũng đủ để đại đa số người hóng bị thủy quân dẫn dắt bắt tội Liễu Ngọc Hàm.
Thời đại càng hỗn loạn càng có khát vọng trật tự, trong thời đại chiến tranh chưa bao giờ chấm dứt, yêu cầu đạo đức của mọi người với một nhân vật của công chúng là rất cao, loại hành vi đạp lên nhiều thuyền của Liễu Ngọc Hàm khiến nhiều người không vừa mắt.
Trắng đen giữa Liễu NGọc Hàm và Phương Diên Thanh không còn quan trọng nữa, thậm chí cũng đánh một dấu chấm hỏi với nhân phẩm của Liễu Ngọc Hàm, ngược lại Phương Diên Thanh lại biến thành đóa hia sen trắng không dính bùn, khiến nhiều người qua đường đau lòng không thôi.
<Được mở mang tầm mắt, thế mà trên đời vẫn có người không biết xấu hổ như vậy, may mắn cậu ta và Phương Diên Thanh không phải là bạn bè. Nếu không, đúng là rắc rối.>
Lời nói tục tũi ùn ùn kéo đến, Liễu Ngọc Hàm nhận được tag của fans và anti, bọn họ nhanh chóng nói rõ chuyện đã xảy ra với cậu.
Dù sao đã trải qua nhiều lần bị bôi đen, bây giờ Liễu Ngọc Hàm thấy như thế, không khó đoán những người này muốn làm gì tiếp theo, vì thế khi nghe nói trên mạng sắp loạn, cậu vẫn còn bình tĩnh.
Lúc trước, Tần Mạc đã nói nhiều lần với cậu, cho dù là fans hay anti đều đưa gợi ý cho cậu, không hiểu sao bác sĩ khám bệnh cho cậu hay là Phương Diên Thanh đều tiến vào Nguyên Khang, trên người đều có vấn đề. Bây giờ Phương Diên Thanh dẫn đầu gây khó dễ, vẫn dùng cách của giới giải trí, Liễu Ngọc Hàm không cảm thấy lo lắng gì cả.
Đã sớm đoán được rồi, thủ đoạn đơn giản như vậy, không sợ tý nào.
Nhưng khi đọc toàn bộ mọi chuyện, Liễu Ngọc Hàm không tự chủ được cười thành tiếng: "Cách làm thật quen mắt. Không phải Phương Diên Thanh chưa đánh đã khải à?"
Cách này Liễu Ngọc Hàm đã bị một lần khi tham gia tổ dự án Tuu Khê, sau khi tham gia chương trinh lại gặp lần nữa, từ tình huống mà nói, không còn nghi ngờ gì nữa, người đứng sai có cả người đại diện cũ của Phương Diên Thanh.
Nếu Phương Diên Thanh vô tội đến mức không biết cái gì cả, như vậy hắn không nên dùng kịch bản bôi đen người khác của đại diện cũ của mình, chứ đừng nói đến dùng rất quen tay như này.
Đây không phải là chưa đánh đã khải à.
Liễu Ngọc Hàm thấy hứng thú ngẫm nghĩ.
Mặc dù không giỏi cãi nhau, nhưng Liễu Ngọc Hàm hiểu rõ tính tình của fans và anti nhà mình. Cậu biết bọn họ không cần mình đưa ra ý kiến, chỉ cần cậu không bị kéo vào, không kéo chân sau bọn họ, bọn họ sẽ có cách giải quyết rất nhanh, rất tinh mắt tóm được kẻ đứng sau.
Trái với thái độ lo âu của tổ trưởng, Liễu Ngọc Hàm lại kiên định khiến họ kinh ngạc, nhìn tố chất tâm lý của cậu với cặp mắt khác xưa.
Tưởng tâm lý yếu khi chỉ mới tham gia một chương trình đã khiến bản thân sợ đến mất ngủ, gặp phải chuyện như này sẽ lo lắng không thôi, không ngờ người ta vẫn rất bình tĩnh, hoàn toàn không gào to thét nhỏ làm cho mọi người bị loạn.
Cuối cùng cũng yên tâm về tình huống của Liễu Ngọc Hàm, tổ trưởng đã tập trung toàn bộ công sức để đối phó với sự kiện bất ngờ dù đã nằm trong kế hoặc do xảy ra nhanh hơn họ tưởng, vừa nhìn đã biết đã chuẩn bị trước.
Tất cả mọi người lại bận rộn, bên ngoài nhìn vào chỉ là đối phó với một minh tinh trong giới giải trí, nhưng dáng vẻ nghiêm túc của bọn họ chứng tỏ không phải như vậy.
Liễu NGọc Hàm cảm ơn mọi người, không biết ở trên tầng cao nhất của Nguyên Khang, có một người cũng bình tĩnh như cậu.
Bởi vì trước đó Liễu Ngọc Hàm đã bị người ta tính kế, Tần Mạc đã đoán trước Phương Diên Thanh cũng sẽ ra một chiêu như vậy. Anh biết mặc kệ Phương Diên Thanh có muốn hay không, người sử dụng hắn như công cụ sẽ không dừng lại, cho nên sau khi tăng cường giám sát với vị bác sĩ kia cùng với một đám phản bội Nguyên Khang, anh đã sớm chuẩn bị sẵn sàng một mẻ bắt hết đám người này.
Sở dĩ anh kéo dại lâu như vậy mới tìm Liễu Ngọc Hàm cũng bởi vì lúc bảo vệ Liễu Ngọc Hàm, anh phát hiện những kẻ ẩn rất sâu kia đã không nhịn được bắt đậu lò đuôi, phải mất thêm một ít thời gian mới bố trí được việc này.
Quả nhiên, những người đó vì xác định tình trạng của Liễu Ngọc Hàm, đã lộ ra vài cái đinh cắm rất sâu, chỉ rõ phương hướng để họ điều tra.
Dãy danh sách nhân vật hiện trên màn hình, ánh mắt Tần Mạc lạnh lẽo như lưỡi đao chém đầu, cơ thể ngồi thẳng tắp ẩn chứa một sức mạnh lạnh thấu xương, vừa đủ kiên định, làm cho người xung quanh hoảng hốt tưởng mình đã quay lại chiến trường, ở trong chiến hạm chờ đợi mệnh lệnh của cấp trên.
Nhưng lúc này đây, người phát ra mệnh lệnh cho bọn họ lại không phải thiếu tướng Tần Mạc mà họ vẫn đi theo.
Trợ lý của Tần Mạc nhắm hai mắt lại, vẻ mặt khổ sở đến sắp khóc, cắn răng gằn từng chữ nói lại mệnh lệnh của Tần Mạc: "Không nên kích động đến bất kỳ kẻ nào, trực tiếp xuất phát từ nơi này, ẩn nấp gần những nơi có mục tiêu, đợi mệnh lệnh cuối cùng của thiếu tướng."
Dáng vẻ như mang theo "thâm cừu đại hận" của hắn lại làm cho tinh thần mọi người ở đây chấn động, mạnh mẽ đáp: "Rõ! Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"
Nhưng âm mưu chất chồng âm mưu đã lò đuôi. Các cựu chiến sĩ được huấn luyện rời khỏi tòa nhà Nguyên Khang, mọi hành động đều không có sơ hở, hoàn toàn không đánh rắn động cỏ. Ở nơi những người khác không nhìn thấy, vẻ mặt mỗi người đều tàn nhẫn đến cực độ.
"Một đám chuột giấu đầu lò đuôi, hôm nay phải khiến bọn chúng trả giá!"
Đây là một loại hưng phấn tràn ngập mùi máu tươi, Liễu NGọc Hàm bị lớp bọc quân nhân hòa nhã của họ che mắt, những Liễu Ngọc Hàm cách họ rất xa, thậm chó hoàn toàn không biết họ hành động như nào, đúng vào khoảnh khắc đó đột nhiên bị lây nhiêm sự hưng phấn đó, vẻ mặt từ từ biến thành như sắp báo được một mối thù sâu đậm.
Cậu cảm thấy kỳ lạ khi cảm xúc của mình thay đổi, nhưng trong đầu lại không thấy sợ hãi hay có ý định ngăn cản cảm xúc này, thậm chí còn bị lây nhiễm, cậu còn cảm thấy mình làm chưa đủ.
Cậu đắm chìm trong cảm xúc không có cách nào dùng lời để diễn tả, đôi mắt dần tối nhìn chằm chằm quang não, sợi dây trong đầu bị năm tấm ảnh không rõ ràng chân tướng làm cho đứt vụn.
Bốn tấm ảnh đầu tiên không có gì đặc biệt, đơn giản chính là cảnh cậu và đồng nghiệp mới kết bạn đi về ký túc xá, duy chỉ có bức ảnh cuối cùng, mặc dù người ở trên là Tần Mạc, nhưng khi Liễu Ngọc Hàm nhìn thấy ánh mắt dịu dàng khác thường của Tần Mạc trong ảnh, cảm xúc không có cách nào khống chế đã sụp đổ.
Cậu không rõ lý do của ánh mắt này, không biết nguyên do của sự dịu dàng ấy, nhưng dưới tình huống thời gian tiếp xúc của hai người có giới hạn, cậu vẫn bị ánh mắt này làm cho cảm động, khó khống chế bản thân khóc thành tiếng.
Sự dịu dàng đó khiến Liễu Ngọc Hàm rất cảm động.
Đó là một phần tình cảm thuần khiết, xuyên qua khói thuốc chiến tranh, vượt qua song sắt và máu tươi, đến từ dòng sông thời gian dài cằn cỗi, cuối cùng hòa nhập vào biển trời xanh thẳm.
Rất đáng quý.
Liễu Ngọc Hàm không thể bỏ qua phần dịu dàng ẩn giấu trong đó, cho dù bây giờ cậu không biết nó là gì, không nhịn được trân quý sự dịu dàng đó, đặt sâu tận trong đáy lòng.
Dưới cảm xúc hỗn độn, Liễu Ngọc Hàm không thể chấp nhận thủy quân bắt đầu công kích Tần Mạc, xắn tay áo lên muốn gia nhập cuộc chiến.
Nhưng Tần Mạc đã ngăn cản nhiệt huyết đó của cậu.
Một bàn tay giữ lấy tay cậu, một bàn tay đã trải qua chiến tranh đặt trên vai cậu, lực rất nhẹ nhưng chứa một sức nặng không thể bỏ qua.
"Đừng lo lắng, không có chuyện gì xảy ra cả." Tần Mạc nói.
Liễu Ngọc Hàm nghe thấy lời hứa của anh, sững sờ trong chốc lát, rời ánh mắt khỏi quang não, rơi trên mặt Tần Mạc.
Giống như cậu nghĩ, bây giờ trong mắt Tần Mạc vẫn chưa sự dịu dàng khiến cậu không cách nào ngăn cản được, nồng đậm đến mức gần như dìm chết cậu bên trong đó.
Lòng tràn đầy chua xót không có chỗ để nói, sau một khắc, Liễu Ngọc Hàm nhào vào trong ngực Tần Mạc, khóc nấc lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]