Liễu Ngọc Hàm cứ tự ý hành động khiến Hứa Tình thấy không ổn, hắn chưa kịp ngăn cậu, Liễu Ngọc Hàm đã nhanh chóng thêm thắt vài chuyện để có cớ bắt chuyện với thiếu niên.
"Các người cũng đến đây để thám hiểm sao?" Dường như thiếu niên không thấy có gì là lạ khi có người đột nhiên xuất hiện trong rừng vào lúc giữa đêm, giữa hai hàng lông mày có sự buồn phiền, "Truyền thuyết về thôn này đều là giả, các người nên về thành phố sớm đi, bây giờ vẫn còn kịp."
Truyền thuyết trong thôn là một lời nhắc nhở, Liễu Ngọc Hàm và Hứa Tình liếc mắt nhìn nhau, lập tức bắt được trọng điểm, tránh để bản thân không nắm được chỗ quan trọng, kiên trì nói chuyện xung quanh đề tài này với thiếu niên, ra vẻ đang đi thám hiểm.
Thiếu niên bị hai người quấn lấy không biết phải làm như nào, dần dần cũng để lộ ra một ít thông tin, ví dụ đột nhiên có người biến mất một cách kỳ lạ trong thôn thật ra đều ra ngoài kiếm việc làm, du khách một đi không trở lại cũng chi là chiêu trò của chủ trang trại, những ngôi mộ xung quanh thôn cũng là do người trong thôn xây dựng nên đểu khai phá du lịch, cơ bản không có gì gọi là ma quỷ ở trong thôn hết.
Hứa Tình thấy lời nói của cậu ta hợp tình hợp lý, bỗng nhiên không hiểu sự kinh khủng trong thôn ở chỗ nào, Liễu Ngọc Hàm với kinh nghiệm đầy mình, nhìn thời gian theo thứ tự trên các bia mộ, không có thái độ gì với lời nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-lam-trai-dat-ve-vang/2932809/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.