Ăn xong dưa hấu, Lâm Gia Nhạc chuẩn bị đi về, Thịnh Mặc muốn đưa cậu về. Lâm Gia Nhạc nói “Không cần phiền Thầy Thịnh, tôi đi xe bus là về đến nơi rồi, tiện lắm mà.”
Thịnh Mặc làm sao có thể bỏ qua cơ hội này “Tôi đưa cậu xuống, cậu quên còn thùng long nhãn trong xe tôi à, cậu muốn mang cho cả anh Lưu nữa đúng không, chúng ta cùng đi, tiện đường đưa cậu về.”
Lâm Gia Nhạc lúc này mới nhớ ra “Vậy được, thật sự là quá phiền anh rồi.”
Thịnh Mặc nói “Tiểu Lâm à, cậu thì cái gì cũng tốt, chỉ là sao cứ khách khí với tôi như thế, tôi không tin cậu cũng khách khí thế này với anh Lưu.”
Lâm Gia Nhạc nói thầm trong lòng, anh sao có thể giống anh Lưu được, đó là anh trai tôi, còn anh là vị thầy giáo tôi kính trọng cũng là người bạn tôi kính trọng. Ngoài miệng lại nói “Được rồi, sau này tôi sẽ không khách sáo với anh nữa. Đâu Đâu, bắt tay cái nào, mấy ngày nữa theo Thầy Thịnh đến nhà anh, anh làm cơm cho ăn.”
Đâu Đâu vẫy đuôi, cọ cọ đầu vào chân Lâm Gia Nhạc, dáng vẻ lưu luyến không rời. Thịnh Mặc nói “Chúng ta dẫn nó theo đi, nó ở nhà một mình rất cô đơn.”
Lâm Gia Nhac nói “Được.” chủ động lấy dây cổ của Đâu Đâu đeo vào cho nó.
Xe chạy đến khu nhà ở của Lâm Gia Nhạc, Lâm Gia Nhạc tháo dây an toàn “Cảm ơn Thầy Thịnh đã đưa tôi về, tôi về đây. Thầy Thịnh, Đâu Đâu, tạm biệt.” Trước khi đi còn không quên xoa nhẹ đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-co-mot-mai-nha/587324/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.