Lâm Gia Nhạc lưu luyến lúc lâu ở trường đại học A mất cả nửa buổi chiều, đến khi thấy sắc trời không còn sớm cậu mới đứng lên đi ra ngoài. Một nam sinh vóc dáng cao lớn trên lưng đeo túi du lịch chặn đường cậu “Bạn học này cho hỏi chút được không, kí túc xá nam của tiến sĩ ở đâu vậy?”
Lâm Gia Nhạc bị tiếng gọi này làm xấu hổ, nhưng trong lòng cũng mừng trộm một chút, bản thân mình nhìn giống sinh viên đại học A đó. Cậu nhìn nam sinh rạng rỡ trước mắt, đỏ mặt nói “Ngại qua, tôi không biết, tôi cũng không phải học sinh ở đây.”
Nam sinh kia nhe răng cười “Không sao, vẫn cảm ơn cậu!”
Lâm Gia Nhạc xua tay “Đừng khách sáo!” Sau đó trên cả đường về đều cảm thấy lâng lâng vui sướng, thì ra bản thân mình nhìn giống sinh viên đaị học A, thật sự là hiểu lầm tốt đẹp. Nghĩ đến hiện trạng của mình lại có chút uể oải, cậu phải tự khích lệ bản thân: Cố gắng, Lâm Gia Nhạc, tương lai màynhất định có thể đến đại học A học!
Lâm Gia Nhạc trở lại thành phố D trong vô vàn lời dặn dòn yêu thương của gia đình Lưu Minh Lượng, khóe mắt đỏ nhưng trên mặt lại là nụ cười không dứt, những người tốt như vậy sao phải khóc chứ, hẳn là phải vui mới đúng, nên cậu luôn cố gắng tươi cười.
Trước khi năm mới tâm trạng rất tốt nhưng công việc lại bận. Qua Tết dương lịch mọi người đều mang tâm tình vội vã muốn về quê đón Tết âm lịch, tâm tư bồn chồn tự nhiên khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-co-mot-mai-nha/587300/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.