"Đói lắm à?" - Lam Bạch cởi áo khoác ra, đổ một ly nước sôi để nguội đặt trước mặt Giang Niệm: "Uống nước đi, đừng để nghẹn."
"Ây ờ được ăn o......úng nà ông õ ông ịu ổ mà." Miệng Giang Niệm nhét đầy bánh bao thịt, nói quỷ đều không hiểu, cố tình Lam Bạch lại nghe hiểu.
"Em bôi đen anh, anh không tức giận sao?" Giang Niệm liên tục gặm xong hai cái bánh bao thịt, cuối cùng cũng có sức nói chuyện. Cảm giác đói bụng thật sự rất khó chịu.
Vừa mở mồm hỏi, cậu đã chột dạ một tí xíu.
Cậu đem nam chủ miêu tả thành một tên phạm tội cưỡng gian, có lẽ hắn sẽ giận lắm đây.
Lam Bạch nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Còn tốt."
Còn tốt là cái loại ý tứ gì vậy? Là tức giận? Hay là không có tức giận? Ghét cái câu trả lời dập khuôn gây khó chịu này nhất đấy! Giận!!
"Có nghĩa là không tức giận hả anh?" Giang Niệm sờ sờ cái mũi che giấu sự chột dạ, sau một lúc lâu không thấy tiếng Lam Bạch, bĩu môi nói thầm: "Quỷ hẹp hòi."
Giang Niệm ở trong lòng phỉ báng Lam Bạch vài lần, thân thể bỗng nhiên bị nhấc khỏi ghế chặn ngang bế lên, ngồi trên đùi, dán vào lồng ngực dày rộng của nam nhân. Giang Niệm chỉ theo bản năng chủ động ôm lấy cổ đối phương, bất mãn nói: "Sao đột nhiên anh lại ôm em? Còn chưa có tìm anh tính sổ thì anh đã bắt đầu tức giận với người ta, tại anh chuẩn bị cho người ta bộ váy này đấy! Thật quá đáng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-choi-dua-nam-chinh/2759513/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.