“đã biết” giọng nói lạnh nhạt quen thuộc của Cố Danh khiến không khí trong phòng trở nên thật căng thẳng.
“thằng nhãi nói chuyện với ông như vậy sao?” điện thoại trên bàn phát ra tiếng trách cứ,nhưng có thể nghe được không phải tức giận.
“nghe nói đã có bạn gái?” Ông ngoại Tôn nói đến chuyện này liền dịu giọng,còn có chút mong chờ.
“ờm” Cố Danh Quân nhàn nhạt đáp,không tự chủ mà nở nụ cười trong đầu nhớ đến bóng dáng của Mộ Tư Chân.
“tốt tốt,con đó mau mau dẫn cháu dâu về gặp ông” Ông Ngoại Tôn cười đến khàn giọng, vợ mất nhiều năm trong nhà chỉ có hai đứa cháu ông thương nhất. Hiện tại ông hơn sáu mươi rồi bắt đầu yêu thích trẻ con, dù gì hai tên này cũng đã ngoài ba mươi lại chậm chạp không có tin tức. Mấy năm nay ông bắt đầu thúc dục bọn chúng nhanh lấy vợ sinh con, để đứa nhỏ bầu bạn tuổi già với mình. Ông có hơi hối hận khi nhỏ đã quá khắc khe với bọn chúng,nên lớn lên một đứa như tảng băng không tan,một đứa như cái bóng không bắt được khiến ông đau đầu.
“tháng sau con đưa cô ấy về” Anh nói một câu nhẹ nhàng,trong giọng nói còn chứa đựng dịu dàng hiếm thấy.
“ông nghĩ ngơi tốt” nói xong anh liền tắt máy,Ông ngoại Tôn hơi bất ngờ nhìn điênn thoại đã tắt,thằng nhóc này từ bao giờ lại chịu nói một câu dài như vậy. Xem ra cháu dâu này chắc chắn sẽ sinh cháu cho ông,bây giờ chỉ cần yên tâm đợi là được. Nghĩ đến đây ông càng vui vẻ nhanh chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-chinh-phuc-em/3438756/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.