Cố Danh Quân đứng bên đường nhìn Mộ Tư Chân ngồi trên ghế nhỏ bằng gỗ,tà váy màu xanh bị gió đung đưa phát họa thân hình nhỏ nhắn. Tóc dài cũng bị thổi bay,vài sợi tóc không an phận phe phẩy trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, không phải rất hấp dẫn ánh mắt người khác sao. Quả thật đã có người đến,một nam nhân người Ý lịch lãm đi đến bên cạnh cô. Anh ta cúi đầu chào hỏi,ánh mắt dừng trên người Mộ Tư Chân sáng lên như tìm được kho báu,trên người đàn ông mang hàng hiệu đắt tiền khuôn mặt cũng rất đẹp.
"xin chào quý cô,tôi ngồi đây được không?" anh ta dùng tiếng Ý giao tiếp, Mộ Tư Chân ngước mắt quan sát anh ta sau đó hơi cắn môi,nặn ra nụ cười xã giao.
"tôi không hiểu tiếng Ý" cô giả vờ không hiểu xua tay dùng tiếng trung đáp lại,không muốn cùng người khác nói chuyện cô sợ Cố Danh Quân trở lại sẽ hiểu lầm cô câu dẫn nam nhân.
*"- cô có thể nói tiếng anh chứ?" anh ta vẫn không buông tha lần nữa dùng tiếng anh hỏi cô,vẻ mặt tươi cười nhẫn nại,thân thể vẫn cúi người lịch sự.
"- tôi..không không....hiểu lắm,...không biết...nói" cô vẻ mặt khó xử muốn đứng lên dùng tiếng anh không rõ ràng từ chối,bộ dáng xấu hổ vì không hiểu anh ta nói gì khó khăn nặn ra từng chữ.
"- một chút cũng có thể...." anh ta nhìn bộ dáng đáng yêu của cô,thấy cô muốn đứng lên rời đi không chờ được muốn giữ lấy tay cô.
Nhưng tay chưa cầm được đã bị cướp mất cơ hội,chỉ thấy một bóng dáng cao lớn đem cô giấu ở phía sau lưng.
"xin lỗi,ngài cần nói chuyện gì với vợ tôi" Cố Danh Quân dùng tiếng Ý cực chuẩn xác hỏi người kia, anh ta nghe được chữ "vợ" từ miệng Cố Danh Quân liền hơi cứng đờ.
"thật xin lỗi,tôi không biết cô ấy là vợ cậu,làm phiền" anh ta lại cúi người lịch sự xin lỗi hai người,quay người rời đi. Trước khi đi còn không nhịn được nhìn Mộ Tư Chân vài lần,nhưng đều bị thân thể cao lớn của Cố Danh Quân che khuất.
Anh quay đầu nhìn cô đưa ly nước cam vào tay cô, cũng không nói gì nắm tay còn lại của cô rời đi. Cố Danh Quân cả đoạn đường tiếp theo không lên tiếng,Mộ Tư Chân cũng bị câu nói của anh làm mê loạn. Anh nói cô là vợ anh,dể dàng nói ra như vậy không do dự hay vấp chút nào, như đang nói một sự thật hiển nhiên vậy. Cô không biết tâm tình này là như thế nào,có chút vui vẻ nhưng cũng sợ hãi,cô hình như thật sự rất thích Cố Danh Quân.
"cô à,cô nghe tôi nói không? đây là hóa đơn" nhân viên cửa hàng gọi đến lần thứ ba mới kéo được tâm trí Mộ Tư Chân trở lại,cô ngượng ngùng lấy ra thẻ trong túi sách đưa cho nhân viên. Nữ nhân viên cũng hơi ngạc nhiên người đàn ông đứng phía sau lại không có ý định thanh toán,để nữ nhân thanh toán thật không tốt. Nhưng hình như cô gái này cũng rất nhiều tiền,lúc nãy cô còn thấy trong túi có một tấm thẻ đen,loại thẻ quyền lực chỉ dành cho giới siêu giàu.
"cám ơn,đây là địa chỉ,phiền cô gữi đến đây"* Mộ Tư Chân nhận lại thẻ đưa cho nhân viên một tờ địa chỉ, là khách sạn mà Cố Danh Quân đang ở. Để anh giúp cô chuyển đồ về,dù sau cô cũng rất nhanh liền không cùng Quách Hàn ở chung. Nếu một mình ôm lấy đống đồ này cô không kham nổi, huống chi nếu rời đi cũng không thể thu dọn đồ. Chi bằng cứ trước hết để Cố Danh Quân lo liệu,cô cũng không ngại làm phiền kim chủ này.
Cố Danh Quân và Mộ Tư Chân vẫn duy trì không khí im lặng đến khi vào nhà hàng,cô khó chịu nhìn anh bộ dáng anh lạnh nhạt,dù vẫn quan tâm chăm sóc cô nhưng một câu cũng không mở lời.
"anh làm sao vậy?" Cô ngồi bên cạnh anh,nghiêng người nhìn anh. Cố Danh Quân lúc này mới quay đầu nhìn cô,nghiêm túc mím chặt môi.
"anh thấy em cùng người khác cười nói vui vẻ,trong lòng không vui" Giọng anh trầm thấp từ từ nói ra câu nói trong lòng,Mộ Tư Chân nghe xong lại cười đến đau bụng. Cô dựa lên cánh tay anh ôm bụng cười đến chảy nước mắt,mà mặt anh đã đỏ đến mép tai rồi.
"Cố thiếu,thì ra anh cũng ghen sao?" cô dừng cười, ép sát lại gần anh hai tay đặt trên vai anh xoay người để anh đối mặt với mình.
Cô nhìn bộ dáng anh thẹn đến đỏ mặt,thân thể mặt cô xoay tới xoay lui nhưng mặt lại tránh né nhìn cô. Mộ Tư Chân chạm vào làn da tinh tế của anh,vuốt nhẹ da mặt trơn mịn trong lòng không khỏi mắng da mặt nam nhân sao lại có thể mịn màng đến như vậy,làm cô ganh tị đó. Xoay qua xoay lại nhiều lần cuối cùng anh cũng mặt đối mặt với cô,Mộ Tư Chân vui vẻ cười như hoa.
"Danh Quân anh đang ghen sao?" cô nhẹ nhàng hỏi, như dụ dỗ con nít giận dỗi ánh mắt lấp lánh như tìm tòi được việc gì rất hiếm lạ. Cô thật sự không nghĩ Cố Danh Quân sẽ ghen vì việc đơn giản như vậy, nếu chỉ như vậy đã ghen thì khi cô ở cạnh Quách Hàn, trước mặt anh làm sao anh nhịn được.
"em còn giám hỏi anh? Mộ Tư Chân em có biết, anh hận không thể xé xác tên đó hay không? em đừng nghĩ tại sao em ở cạnh tên nhóc kia anh không tức giận." Cố Danh Quân bị cô hỏi có chút phát hỏa,anh siết lấy eo cô nâng cả người cô ôm vào lòng, để cô từ trên nhìn xuống anh thật rõ ràng.
"vì khi đó em không thuộc về anh,nhưng hiện tại em là của anh mọi thứ trên người em là của anh,nụ cười ánh mắt giọng nói cũng là của anh.Kể cả cúp E này hay cặp mông vểnh cũng thuộc về anh,còn có cái huyệt nhỏ kia của em anh chưa chạm vào thì cũng chỉ có thể để anh cắm. Em chỉ có thể ở dưới thân anh mà rên rỉ,mà cầu hoan" Anh vừa nói một tay càng ghì chặt cô,tay kia theo từng lời nói lã lướt từ khuôn mặt đến ngực đến mông,luồn vào váy sờ tiểu huyệt cách quần lót của cô.
Anh thường gọi cô Tiểu Chân Nhi một cách dịu dàng,hiện tại vì ghen tuông tức giận mà gọi tên có chút xa lạ lại quen thuộc. Cố Danh Quân có bản tính chiếm hữu rất mạnh mẽ, anh đang bá đạo tuyên bố thân thể này của cô thuộc về anh. Lời nói anh khiến cô thẹn đỏ mặt,cô cắn nhẹ môi kiềm nén bản thân không được xấu hổ. Mà Mộ Tư Chân lại thích cảm giác anh vì mình mà điên cuồng ghen tuông,thích cảm giác anh bá đạo chiếm hữu như vậy,có phải cô rất biến thái không.
" em biết không,ngày đó nhìn em tay trong tay với hắn anh chỉ muốn chặt đứt cánh tay cả hai. Hắn chạm vào em nơi nào anh liền muốn rạch bỏ da thịt nơi đó,hắn nhìn thấy em thế nào anh lại muốn móc mắt hắn ra. Tiểu Chân Nhi sáng nay em lại để hắn ôm,anh thật sự nhẫn nhịn lắm mới để hắn sống sót nhưng hiện tại em lại cùng người khác cười đùa" Cố Danh Quân ánh mắt rất đáng sợ nhìn cô,ánh mắt anh nói cho cô biết anh thật sự muốn làm điều đó. Bàn tay anh cầm lấy tay cô xoa nhẹ,đây chính là lý do anh thường hôn lên tay cô,cảm nhận đôi tay non mềm để khống chế cảm giác muốn chặt đứt nó. Cô bị anh dọa đến ngây người,có phải Cố Danh Quân bị bệnh gì về tâm lý hay không? cô thích cảm giác hắn vì cô mất khống chế,muốn chiếm hữu cô nhưng lời nói vừa rồi đã khiến cô sợ. Anh như vậy mà muốn chặt tay róc da cô,còn muốn móc mắt và giết Quách Hàn. Anh mỗi thời mỗi khắc đều dõi theo cô, nhìn thấy mỗi hành động của cô,còn có thể thật sự giết cô vì yêu không,con người này thật sự rất đáng sợ.
"Tiểu Chân Nhi đừng khóc mắt em rất đẹp,anh yêu thích yêu thích đến muốn moi ra giữ bên mình" Cố Danh Quân xoa lên đôi mắt ướt lệ của cô,giọng nói thèm khát vang vọng bên tai càng dọa cô run rẩy. Anh còn muốn moi mắt của cô,Mộ Tư Chân ở trong vòng tay anh sợ hãi run lên,nước mắt không nhịn được rơi xuống nhiều hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]