Trần Du bị dọa không dám nhúc nhích,ngang nhiên mang súng vào sở cảnh sát,sử dụng ngay trong phòng thẩm vấn,trước mặt cục trưởng.
"em bị dọa sao?" anh nhẹ nhàng cười với Mộ Tư Chân,bộ dáng này của cô giả vờ bình tĩnh với người khác sao lừa được anh.
"Quân,huhuhu" Mộ Tư Chân cuối cùng không giả vờ được nữa,ôm lấy anh không ngừng rơi nước mắt. Ai có thể hiểu được lúc nãy cô sợ đến thế nào,cảm giác roi da rơi trên da thịt đau không chịu nổi. Nhưng cô là quật cường tỏ ra không sợ hãi,một cô gái bị kết tội danh nặng như vậy còn bị ép cung cô sao không sợ hãi được.
"anh ở đây,không sao rồi" Cố Danh Quân vuốt lấy thân thể run rẫy,nhìn thấy khủy tay bị trầy rách da của cô nhăn chặt mi mắt.
"thuốc đây" Lăng Niên Hữu cầm hộp cứu thương đứng ở cửa,nhìn cảnh trước mặt có chút không dám tin.
Cố Danh Quân quay đầu nhìn vẻ mặt lạnh lẽo muốn đông cứng anh.Lăng Niên Hữu nhanh chóng kéo ghế đặt bên cạnh anh,lại để hộp cứu thương xuống bàn.
"ngồi" Lăng Niên Hữu còn muốn bỏ chạy đã bị anh lạnh lùng kêu trở về,không thể làm gì khác là cắn răng ngồi xuống.
"anh giúp em thoa thuốc" anh vỗ nhẹ trên vai cô, ngồi trên ghế Lăng Niên Hữu để bên cạnh. Anh vuốt vết thương trên mặt cô,thuần thục bôi thuốc lại rửa vết thương trên khủy tay và đầu gối. Cả quá trình làm rất nhẹ nhàng sợ Mộ Tư Chân bị đau,mà cảnh này vào mắt Lăng Niên Hữu chính là chuyện lạ nhất trên đời.
"đã đở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-chinh-phuc-em/3438747/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.