Chương trước
Chương sau
Trần Du bị dọa không dám nhúc nhích,ngang nhiên mang súng vào sở cảnh sát,sử dụng ngay trong phòng thẩm vấn,trước mặt cục trưởng.

"em bị dọa sao?" anh nhẹ nhàng cười với Mộ Tư Chân,bộ dáng này của cô giả vờ bình tĩnh với người khác sao lừa được anh.

"Quân,huhuhu" Mộ Tư Chân cuối cùng không giả vờ được nữa,ôm lấy anh không ngừng rơi nước mắt. Ai có thể hiểu được lúc nãy cô sợ đến thế nào,cảm giác roi da rơi trên da thịt đau không chịu nổi. Nhưng cô là quật cường tỏ ra không sợ hãi,một cô gái bị kết tội danh nặng như vậy còn bị ép cung cô sao không sợ hãi được.

"anh ở đây,không sao rồi" Cố Danh Quân vuốt lấy thân thể run rẫy,nhìn thấy khủy tay bị trầy rách da của cô nhăn chặt mi mắt.

"thuốc đây" Lăng Niên Hữu cầm hộp cứu thương đứng ở cửa,nhìn cảnh trước mặt có chút không dám tin.

Cố Danh Quân quay đầu nhìn vẻ mặt lạnh lẽo muốn đông cứng anh.Lăng Niên Hữu nhanh chóng kéo ghế đặt bên cạnh anh,lại để hộp cứu thương xuống bàn.

"ngồi" Lăng Niên Hữu còn muốn bỏ chạy đã bị anh lạnh lùng kêu trở về,không thể làm gì khác là cắn răng ngồi xuống.

"anh giúp em thoa thuốc" anh vỗ nhẹ trên vai cô, ngồi trên ghế Lăng Niên Hữu để bên cạnh. Anh vuốt vết thương trên mặt cô,thuần thục bôi thuốc lại rửa vết thương trên khủy tay và đầu gối. Cả quá trình làm rất nhẹ nhàng sợ Mộ Tư Chân bị đau,mà cảnh này vào mắt Lăng Niên Hữu chính là chuyện lạ nhất trên đời.

"đã đở hơn chưa?" sau khi băng bó xong anh mới nhẹ nhàng vuốt tóc cô,nhìn khuôn mặt còn vươn nước mắt của cô có chút đau lòng.

"đở nhiều rồi" Mộ Tư Chân gật đầu hưởng thụ sự ôn nhu anh dành cho mình,mỉm cười như hoa anh đào nở rộ.

"vậy em ngồi đợi,anh đưa em về" anh nói xong mới quay đầu nhìn hai người kia,khuôn mặt vừa ôn nhu đã lại bắt đầu lạnh nhạt.



"nói xem" Anh nhìn Lăng Niên Hữu không đầu không đuôi hỏi,mà Lăng Niên Hữu cũng bị anh dọa nuốt mấy ngụm nước bọt. Trần Du lúc này đã sợ đến run rẫy,cơ thể co lại một khối,lúc nãy cô bị mù mắt không nhận ra sát khí trên người đàn ông kia. Lúc này cũng không thể hối hận được nữa, chỉ cầu vị kia đại nhân đại lượng tha cho cô.

Vì để dỗ dành Mộ Tư Chân chuyện ở nhà hàng hôm đó Quách Hàn không ngần ngại bỏ qua công việc đưa cô đi du lịch. Hiện tại họ ở đảo Sirenuse phía nam Italy,cô ngồi trên sân thượng thưởng thức cảnh biển ở phía xa,vết thương trên khủy tay và gối đã sắp lành hẳn, vết bần trên cổ tay cũng mờ nhiều. Hôm đó trong phòng thẩm vấn Trần Du bị dọa đến quỳ xuống cầu xin,Cố Danh Quân dùng roi đánh lại và bắt cô ta phải quỳ xuống xin lỗi Mộ Tư Chân. Còn về Lăng Niên Hữu đã bị điều đến tỉnh nhỏ làm việc ba tháng, ma túy kia cũng cho vào dĩ vãn. Qua sự việc này cô càng nhận định thân phận của Cố Danh Quân không tầm thường.

Mộ Tư Chân nhìn xa xăm trong lòng cảm thán bình minh buổi sáng ở nơi này đúng là rất tuyệt,cảm giác cũng yên tĩnh. Hòn đảo này có hình dạng một con cá heo rất đặc biệt nên thu hút khá nhiều khách du lịch Mộ Tư Chân rất vừa ý chuyến đi này. Quách Hàn từ bên trong đi về phía cô, anh chạm lên vai cô đầu tựa bên cổ cô hít nhẹ hành động này làm cô rùng mình. Cô nhanh chóng đứng lên rời khỏi móng vuốt của tên này,vẻ mặt có chút lạnh nhạt.

"có chuyện gì sao?" giọng cô mang theo xa cách khiến Quách Hàn ngẫn người khuôn mặt hơi cứng đờ,hai tay không tự nhiên xoa vào nhau.

"Chân Chân em đừng giận nữa,anh thật sự không cố ý giấu em,anh thật sự chỉ sợ em hiểu lầm. Còn có ngày hôm đó anh không nghĩ em sẽ rời đi,không nghĩ em sẽ bị tai nạn.Nhưng anh thật sự biết sai,em đừng giận nữa,anh đã đưa em đi du lịch nơi em thích, thẻ cũng đã đưa cho em. Tha lỗi cho anh có được không?" Anh tiến đến nắm lấy tay cô,vẻ mặt thành khẩn nói,biểu cảm rất chân thành hối lỗi.

Mộ Tư Chân cảm thấy buồn nôn vậy anh ta ngoại tình, cùng vị hôn thê hôn đến hưng phấn,cùng học muội của cô lên giường những gì cô nhìn thấy nghe thấy đều là giả sao. Bây giờ lại nói chỉ yêu cô,không để ý đến vị hôn thê,cùng cô ấy không phát sinh cái gì. Mộ Tư Chân nghe mà cả người như muốn phát run,tên này miệng lưỡi thật đáng sợ,nhưng tạm thời cô nhịn,nhịn lại cảm giác này,cố gắng nặn ra nụ cười.

"em còn chưa dùng thẻ của anh,chưa thể trút giận. Còn có em không ép buộc anh đi du lịch,hiện tại em đi tiêu tiền trước" Cô rút tay khỏi bàn tay anh, tươi cười rời đi.

"anh hứa sẽ cùng Trần Mẫn kết thúc sớm,không để hôn sự xảy ra anh chỉ muốn cưới em" Quách Hàn lại gấp gáp ôm lấy cô từ phía sau,hai tay siết lấy eo thon của cô đầu đặt lên vai thâm tình nói.Giọng anh rất thành khẩn chứa đầy yêu thương,nhưng toàn thân cô khó chịu căng cứng da gà nổi đầy tay chân.

"đợi anh làm được hãy cùng em nói" Cô rùng mình thoát khỏi vòng ôm của anh,quay đầu nghiêm mặt nói. Không đợi anh phản ứng trực tiếp chạy đi,như chạy khỏi ác ma hay thứ gì ghê tởm.

Quách Hàn chầm chậm đưa tay lên mũi ngữi,mùi hương sữa ngọt ngào của cô khiến anh say đắm,anh muốn chiếm lấy cô nhưng hiện tại còn chưa phải lúc. Anh cảm nhận được cô chưa hoàn toàn yêu anh,chỉ là xúc động thích cùng anh,gần đây xảy ra vài chuyện lại càng xa cách. Mà anh còn nhìn thấy được trong đôi mắt cô,có sự trưởng thành không còn là cô gái ngây thơ như trước kia. Chỉ là anh không nghĩ được có gì thay đổi khiến cô như vậy,bạn gái anh trước đây lạnh nhạt nhưng rất ngây thơ. Hiện tại không giống,cả người như được khai mở cái gì đó thuần thục lại trưởng thành,cũng như hiểu được cuộc sống phức tạp. Không còn là cô gái chưa từng va chạm xã hội, chưa từng trải nghiệm cuộc sống khắc nghiệt,cũng chưa trải sự đời bên ngoài. Nhưng cũng chính điểm này lại càng khiến Quách Hàn điên cuồng muốn cô,muốn độc chiếm cô,muốn dành lấy cô,muốn yêu cô nhiều hơn trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.