Edit: Jessie
_____
Lần đầu tiên tỉnh lại ở bệnh viện, cái giường mềm mại trong bệnh viện là thứ mà đời này tôi chưa từng nằm qua.
Chính vì vậy, tôi cảm thấy mùi thuốc khử trùng cũng dễ chịu hơn nhiều.
Nghiêng đầu sang, tôi phát hiện người đang nằm úp mặt bên cạnh là Lộ Trường Phong.
Tôi cùng Lộ Trường Phong từ nhỏ sống cùng một tiểu khu, khi đó gần nhà nhau, đều là những căn nhà nhỏ.
Bởi vì nhà gần nhau lại học cùng trường, mỗi khi tan học không về nhà ngay mà đến nhà Lộ Trường Phong cùng làm bài tập.
Lúc ấy hẳn là năm 10 tuổi, kinh tế vẫn chưa phát triển, ngôi nhà nhỏ lắp đầy cửa kính cùng khu vườn nhỏ của Lộ Trường Phong chính là ngôi nhà đẹp nhất ở tiểu khu chúng tôi.
Sau khi lên cấp 2, tôi mới ý thức được, người với người còn có khoảng cách giàu nghèo.
Giống như Lộ Trường Phong muốn máy chơi game mới nhất, cậu ấy chỉ xin một tiếng trong nhà có vô số người mua cho máy chơi game phiên bản giới hạn. Còn tôi dùng tiền lì xì mua một cái yo-yo 5 tệ đã bị mẹ mắng cho một trận, bắt tôi đi trả lại.
(Ở đây mình dùng “cậu ấy” thay vì “anh ấy” để hợp ngữ cảnh vì đang cấp 2 nha)
Lên trung học, chúng tôi không học chung trường nữa.
Tôi có lẽ thừa hưởng bộ gen khiến người ta ghét bỏ của ba, ngay cả sự vụng về và hèn nhát cũng được sao chép hoàn mỹ.
Tôi chán ghét bản thân thế này, tôi cũng biết nếu không có Lộ Trường Phong thì có ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-chet-vao-mua-dong/1075560/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.