Nghe tin Thanh Từ tìm đến tận nhà, Thanh Nhân và Phong Tình vội vàng trở về nhà ngay lập tức. Anh đã xem nhẹ Ngọc Vương Đại Thần rồi, không có con chim nào có thể thoát khỏi cái lưới sắt giám sát của ông cả.
Hai người cùng xông vào nhà với gương mặt hớt hải, Thanh Từ vừa nhìn thấy anh đã đi đến ôm anh vào lòng: “Con trai, ta nhớ con lắm”.
Thanh Nhân không mừng nổi, nơi ẩn cư của mình đã bị phát hiện: “Sao, sao ba lại biết con ở chỗ này?”.
Ông buông anh ra mà mặt nghiêm lại: “Đừng hòng mà trốn khỏi tầm mắt của ta, không có tên phản bội nào đi xa khỏi tầm nhìn của Liên Minh Bang Hội quá lâu cả. Tại sao con lại tự ý từ chức vậy hả? Con có biết đó cũng là tội phản quân không?”.
Phong Tình giơ tay chặn ông đến gần Thanh Nhân, hắn kéo anh lại phía sau mình: “Ngài Ngọc Vương Đại Thần, hiện tại chúng tôi chỉ là người dân bình thường. Mong ngài biết chừng mực”.
Thanh Từ nhìn qua Phong Tình thì ngạc nhiên: “Chủ tịch Du…? À không, Phong Tình? Thì ra người ở cùng con trai tôi là cậu?”.
Không biết ông đang nghĩ gì, ông trở lại sofa. Từ nét mặt nghiêm nghị bỗng giản ra trở nên dễ gần: “Được rồi, ta không trách con nữa. Vậy con mau nói đi, con đã lấy vợ khi nào mà đã có đứa nhỏ lớn tầm này rồi?”.
Lông mày Thanh Nhân giật nảy, không biết phải giải chuyện này đến bao giờ nữa đây: “Ba à, con…”.
Phong Tình nắm tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-anh-cuoi/3512947/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.