Xem ra cuộc sống mỗi ngày ăn đấm thay cơm ngoài kia của đứa nhỏ đã tạo nên một tấm chắn phòng thủ cực dày đặc đối với những người tốt muốn giúp đỡ nó. Thanh Nhân trấn an nó, dần xé tan tấm chắn giúp nó mở lòng.
Dịu dàng xoa đầu nó: “Đối xử tốt cũng cần lý do sao? Cháu là đứa bé ngoan nên những điều tốt đẹp nên thuộc về cháu thôi”.
Ban đầu nó rất sợ Thanh Nhân sẽ làm gì mình, sau một lúc cảm nhận được sự ấm áp từ người đàn ông này nó mới bắt đầu bình tĩnh. Có điều vẫn rất cảnh giác: “Chú sẽ không bán tôi cho bọn buôn người sau khi nuôi béo tôi chứ?”.
Cậu bé nói chuyện đáng yêu đã chọc cười anh: “Không đâu, thay vào đó chú sẽ bảo vệ cháu khỏi đám người xấu xa ngoài kia”.
Ánh mắt lạnh như băng của nó đang tan ra, ánh nước long lanh xuất hiện. Nó nhìn anh bằng cả sự hi vọng và niềm tin.
Thanh Nhân dẫn nó xuống nhà ăn sáng, Phong Tình thấy nó thì mỉm cười thân thiện. Cậu bé không cảm thấy mối nguy hiểm nào quanh đây cả, nó ngồi vào bàn chờ thức ăn mang ra. Mắt nó không thể rời khỏi Phong Tình một giây nào.
Đang tự hỏi cái người tóc dài đẹp như tây này là nam hay nữ. Đôi mắt xanh có hồn có nét gì đó giống một nữ nhân, nhưng thân hình lại quá đỗi đàn ông. Đến khi hắn mở miệng nói chuyện thì nó mới giật mình nhận ra đây quả thật là một người đàn ông.
“Cháu tên gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-anh-cuoi/3511761/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.