🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

[Cảnh báo có cảnh 18+]



Thanh Nhân đặt tên cho quán mì là “Hương Vị Cuộc Sống”, cái tên rất độc lạ, làm kích thích sự tò mò của rất nhiều người. Thế nào là hương vị cuộc sống cho một bát mì?



Đúng như cái tên của nó, vừa ăn một đũa đã rơi nước mắt xúc động. Hương vị làm những người xa quê hương bỗng nhớ quê nhà, cứ như quay về lúc bé được ăn mì mẹ nấu. Mỗi khi đi làm vất vả đói lả cả người mà ăn được một bát mì nóng hỏi thế này thì không khác gì được ngủ trong lòng mẹ.



Tính đến nay đã tháng năm, công việc kinh doanh làm ăn của anh và Phong Tình rất ổn thỏa. Anh là bếp trưởng, Phong Tình thì phụ, còn Tiêu Trúc thì chạy bàn. Mấy tháng đầu thật vất vả, nhưng nó lại là niềm vui trong cuộc sống.



Anh đã dán trong bếp cái bảng “Hãy xem mình đi làm như đi chơi, hết lòng hết tâm ý”. Mỗi khi lười biếng thì cần nhìn vào cái bảng này, động lực như được rót đầy.



Đến tối chỉ thưa thớt hai, ba người khách, Tiêu Trúc uể oải mà ngã ngồi ra ghế như con ngỗng sắp bị người ta đem đi vặt lông: “Đi làm như đi chơi ư? Nhưng mà nó lạ quá… Ông chủ ơi, thuê thêm nhân viên đi, cứ kiểu này ai mà chịu nổi chứ?”.



Phong Tình bước đến vả đầu cậu: “Đi lau bàn đi ở đó mà than khóc gì nữa”.



“Á, ức hiếp người quá đáng!”. Hết sức để lườm nguýt Phong Tình, cậu như con ngỗng chết mà lê cái thân

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-anh-cuoi/3511595/chuong-147.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Tôi Muốn Anh Cười
Chương 147: Ngoại truyện 1: "Ăn mì" nhớ "hương vị"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.