Dẫn dắt từng bước nhảy cùng động tác theo khuôn nhịp giai điệu, có thể nhìn ra người phụ nữ là một thiên tài khiêu vũ bẩm sinh. Không làm Thanh Nhân thất vọng, cô ta đưa anh hòa vào dòng nốt nhạc theo từng chuyển động.
“Anh thấy thế nào? Đã cải thiện hơn chưa?”.
Thanh Nhân không lỡ nhịp nào mà nói: “Rất tốt, cơ mà… Chúng ta phối hợp ăn ý với nhau thế này, phải chăng chúng ta trước đó có từng quen biết?”.
Người nọ nhẹ nhàng chạm ngón tay lên môi anh: “Suỵt, phải nói là chúng ta quá quen luôn ấy chứ”.
Nắm lấy bàn tay tinh nghịch của người phụ nữ, Thanh Nhân khẽ nhếch môi: “Em không thể tìm được trò nào khiến tôi bất ngờ hơn sao?”.
Người đàn ông lúc lạnh lúc nóng bỗng đổi cách xưng hô, Vu Hoa Hoa cong đôi môi đỏ mọng lên hứng thú: “Quả nhiên không có chuyện gì có thể qua mắt được một gã sát thủ tài ba. Hôm nay trông anh thật khác lạ, nếu không tinh ý nhìn kỹ e rằng đã không nhận ra anh rồi”.
Giai điệu hợp xướng đến đoạn cuối, Thanh Nhân cùng Vu Hoa Hoa tạo dáng vẻ đẹp nhất để kết thúc. Vài sợi tóc mai của anh khẽ rũ xuống mạn che của cô ta. Vu Hoa Hoa choàng tay qua vai anh, những ngón tay vân vê gáy cổ: “Cùng tôi đi đến nơi này ngắm tuyết rơi nhé?”.
Lời vừa dứt, cô ta khoác lên cánh tay anh đi ra trong mọi ánh nhìn của mọi người. Vì một lý do nào đó mà Thanh Nhân không từ chối cứ thế mà đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-anh-cuoi/3508535/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.