Một tháng trôi qua rất nhanh, mới đó đã đến cuối năm. Tuyết phủ lên thành phố Vĩnh Thành một màu trắng xóa. Con đường cây phong tháng chín ngày nào ngậm tràn sắc đỏ lãng mạng giờ chỉ còn lại những cành lá được bao bọc bởi lớp tuyết.
Qua đêm nay thôi sẽ kết thúc một năm đầy phong ba mang hắc khí xui xẻo. Tuyết trắng vùi chôn những câu chuyện bi thương của bóng tối, mặt trời ấm áp chiếu rọi trên trang giấy trắng. Vẽ lên cảnh sắc mùa xuân của một cuộc đời mới.
Phong Tình xuất viện được bốn ngày, sức khỏe đã hồi phục khá nhanh so với dự kiến của bác sĩ. Hiện tại hắn đã trở về tổng bộ Ngũ Hoa Xà sắp xếp lại trật tự và tổng quân số. Số lượng thành viên đã giảm đi không ít sau trận chiến. Lãnh đạo cấp cao chỉ còn lại mấy lão già không bị thương ảnh hưởng đến tính mạng.
Khương Quân và Trịnh Hải đóng góp công lao rất nhiều bảo vệ trụ sở. Nếu không có hai vị đội trưởng lão niên, tổng bộ vững như núi mấy chục năm nay đã biến thành đống hoang tàn trong biển máu. Dọn dẹp tàn cuộc sau khi đánh bại quân địch, đút lót cảnh sát để qua mặt chuyện này.
Người dân không bị liên lụy, thành phố bình yên thì tổ chức không bị lên án.
Dù bên trên tổng bộ có bị ném bom ném pháo ầm ầm cỡ nào thì bên dưới nhà giam không bị hề hấn gì. Lý Văn Sâm bị giam dưới này sau khi bị Khương Quân và Trịnh Hải đánh đến trói chết vì tội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-anh-cuoi/3506420/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.