Trong phòng họp, đèn điện sáng bừng. Tường đỏ dạ xuống sàn nhà trắng lát đá hoa cương. Bóng hình một nữ nhân tóc ngắn đen huyền phản chiếu dưới gạch. Là Hà Minh Liên, nét đẹp kiêu sa không góc chết. Nếu nhìn thật kỹ thì dung mạo giữa cô và Thanh Nhân có vài điểm giống nhau được di truyền từ người cha.
“Chủ tịch Du và chủ tịch Kim đây đúng là chí cốt cùng nhau giăng lưới bắt một mẻ cá lớn nhỉ? Hai người thân nhau lắm sao?”.
Phong Tình từ tốn uống trà, hắn nhìn qua Kim Khang bên cạnh: “Phải nói là rất thân thiết mới đúng, tôi quen biết chủ tịch Kim đây từ lúc anh ta còn là một tên côn đồ ngông nghênh đấy”.
“Chủ tịch Du nói quá rồi, tôi nào phải côn đồ ngông nghênh gì, tôi chỉ là một thành viên xuất sắc chuyên đi làm nhiệm vụ được giao thôi”.
Hà Minh Liên không để lộ biểu cảm kinh ngạc của mình, cô chỉ nói: “Quả nhiên nhờ tình anh em kết nghĩa đậm sâu cho nên mới ăn ý nhau đào hố cho Hương Vi Đàng và Vu Hiện lọt xuống một cách mỹ mãn. Nếu tôi đoán không lầm thì hai vị thủ lĩnh xấu số nọ là mồi nhử đúng chứ?”.
Phong Tình không quan tâm vì sao cô ta lại biết chuyện hai con mồi kia dùng để câu cá. Bởi vì cái đuôi nhỏ của cô ta đã bị hắn tiễn đi vì ở chung cái bè rách với mấy con chuột trong Ngũ Hoa Xà.
“Cô hỏi làm gì? Chuyện này có liên quan đến cô không?”.
Hà Minh Liên lạnh lùng lườm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-anh-cuoi/3447215/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.