Mặt trời lên cao ở đồi thảo nguyên, Thanh Nhân uể oải nhìn chính mình trong gương nhà tắm. Hôm qua sau khi từ biệt Phong Tình, anh vào phòng riêng ngủ. Nằm trằn trọc mãi không ngủ được vì cứ nghĩ đến hắn. Vừa nhắm mắt là hình ảnh hắn lại hiện lên, suốt một đêm đến gần sáng thì mới chợp mắt được một tí.
Đăm ra cái mặt bơ phờ, cả người nhức mỏi. Thắt lưng đau đến rã rời, cái phong cách làm tình này cư nhiên giống với ‘người yêu’ của anh. Mỗi lần bị hành xong, sáng khó thể cử động nổi.
Nhưng mà vấn đề cần giải quyết ở đây, đó là mấy dấu vết đỏ tím chi chít từ cổ kéo dài khắp cơ thể này thì tính sao đây?
Không thể để ‘người yêu’ phát hiện anh đi ăn vụng.
Thanh Nhân lúng túng trước gương, chợt cửa nhà tắm mở. Du Thành Nghĩa ló đầu vào hỏi: “Anh ổn không vậy? Anh đã ở trong này hơn nửa tiếng rồi đó”.
Có tật giật mình, Thanh Nhân vội lấy chiếc khăn tắm che thân mình lại. Cười cười nói: “Ừm anh không sao hết, anh ra liền”.
Hôm nay nắng tốt anh và Du Thành Nghĩa sẽ đi dã ngoại. Đó là đề xuất của anh từ lúc mới đến đây, vì sắp xếp công việc nên đến hôm nay hắn mới đồng ý dẫn anh đi.
Thật ra anh không chỉ đơn thuần đi dạo chơi, mà là muốn xem địa hình nơi này như thế nào.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Tiêu Trúc, anh bắt đầu nghi ngờ liệu nơi này có phải là “mảnh đất vàng” trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-anh-cuoi/3440380/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.