Cái ôm dịu dàng từ người vừa phát ra giọng nói ôn nhu, Du Thành Nghĩa đứng bất động tại chỗ, lát sau mới bình tĩnh, nói: “Em ngủ rất ngon, vậy còn anh thì sao?”.
Đối phương chợt im bặt, vòng tay bỗng buông xuôi: “…”.
Không biết anh lại bị sao nữa, hắn quay qua thì bất ngờ đối diện với ánh mắt đỏ hoe ướt át của anh đang ủ rũ. Hắn khẽ chạm lên mặt anh: “Đêm qua… Anh khóc sao?”.
Thanh Nhân né mặt đi, lắc đầu: “Không phải đâu”.
Không lẽ vì không cho tiếp xúc gần gũi nên anh buồn sao? A, thật bối rối.
Ánh mắt vô tình đặt vào bờ ngực đang lộ ra phập phồng đằng sau lớp áo sơ mi rộng. Nhũ hoa ửng đỏ thấp thoáng hiện lên, hắn đỏ mặt liền dời mắt đi. Du Thành Nghĩa vội ôm anh vào lòng, trong đầu nảy số: “Là vì em sao?”.
Anh khẽ gật đầu, như mèo con mất chủ mà nũng nịu. Bây giờ trông anh rất mỏng manh, nếu hắn là Phong Tình thật thì không chừng nãy giờ sớm đã kéo anh vào phòng hành sự rồi.
Sau khi vỗ về ‘người yêu’ đúng vai trò của bản thân xong, Du Thành Nghĩa và Thanh Nhan ăn sáng. Như ‘kịch bản’ hắn sẽ dịu dàng hỏi thăm, ân cần chăm sóc. Đôi khi sẽ ôm anh yêu thương như một đôi nhân tình thật sự.
Nửa ngày trôi qua vô cùng vui vẻ, Du Thành Nghĩa ngồi trên sofa đọc sách, tay vuốt ve mái tóc đen của anh đang nằm trên đùi mình.
Thanh Nhân ngắm nhìn dung nhan người yêu mà âm thầm đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-anh-cuoi/3436935/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.