Những ngày qua Phong Tình đã quen với công việc của công ty, có tăng ca cũng không than phiền. Có trách nhiệm làm đến cùng, góp công xây dựng tập đoàn Độ Lượng. Giúp đỡ nhân viên và các anh em đồng nghiệp khác. Điểm này chủ tịch Du rất thích, mỗi lần uống trà trò chuyện ông đều khen ngợi.
Du Thành Nghĩa tất nhiên không vừa mắt với Phong Tình rồi, chủ nhật nào cũng ngồi đây nghe mấy lời tăng bốc dành cho cái đứa mình không ưa. Càng nghe càng chướng tai, gai mắt. Cái này mà gọi là uống trà cái gì chứ, là uống ớt thì có. Cay mà không thể chữa.
“Thành Nghĩa, dạo này con học hành thế nào rồi? Ta nghe giảng viên nói tuần vừa rồi con không đến, sắp có bài kiểm tra rồi, con hãy nghiêm túc đi”.
Rất bực bội trong người, nhưng Du Thành Nghĩa vẫn vâng lời đáp: “Dạ, con sẽ cố gắng”.
“Ta đã từng nói rồi đó, nếu muốn ở vị trí cao thì hãy học hành cố gắng sao cho xứng đáng với vị trí mình muốn đạt. Trên đời này không có chén cơm từ trên trời rơi xuống cho ăn miễn phí đâu”.
Sau khi kết thúc buổi trà họp mặt gia đình, Du Thành Nghĩa vừa ra khỏi cửa đã thay đổi sắc mặt. Thịnh nộ kiềm nén nãy giờ cuối cùng cũng bộc phát đến đen cả mặt. Phong Tình đi ra, anh ta lập tức túm cổ áo cậu ấy lôi đi. Đến một căn phòng trống khác, Du Thành Nghĩa ném Phong Tình xuống đất.
“Định cho tao và ông già xem bộ mặt giả tạo đó của mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-anh-cuoi/3430379/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.