Du Thành Nghĩa hầm hực đi vào tổng bộ Ngũ Hoa Xà, mấy tên lính gặp anh ta không chào sẽ bị xử một trận xúi quẩy. Hôm nay trông thấy anh ta như đã gặp chuyện không vui. Cần phải khép nép, bọn họ cuống quýt cúi đầu chào.
Du Thành Nghĩa liếc nhìn từng tên. Liền bắt ngay một tên mặt mũi hiền như cuội mà trút giận. Thấy hắn vậy thôi chứ khi trước hắn là một trong những kẻ từng khinh thường Du Thành Nghĩa. Bị anh ta ghim cũng đáng thôi, trả giá cho những gì từng gây ra. Những tên còn lại đứng im re không dám nhúc nhích lén nhìn đồng đội bị đánh thê thảm.
Tiếng rít gào của hắn vang vọng khắp sảnh. Du Thành Nghĩa vẫn chưa thỏa mãn, cơn nóng bỏng lửa sôi dường như không thể dập tắt. Anh ta nắm đầu tên thuộc hạ ném ra giữa sảnh.
“Mày liếc cái nữa tao móc mắt mày đó!”. Du Thành Nghĩa túm cổ tên thuộc hạ vô tội dạ biến thành một cái bao cát bằng thịt liên tục trút xả.
“Hic, Du thiếu à, em xin lỗi, hức, xin hãy tha mạng cho em!”.
Lời van xin đi vào trong tai Du Thành Nghĩa đã biến thành lời khiêu khích. Anh ta như bị mất lý trí, không còn quan tâm kẻ trước mặt mình còn là con người hay không nữa. Dồn dập ra tay tít tắp, đến khi kẻ dưới tay mình không còn phát ra âm thanh gì nữa Du Thành Nghĩa mới buông thõng tay. Đây không phải buông tha mà là mỏi tay.
Mặt mày nát bét, không còn trông rõ ngũ quan ban đầu nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-anh-cuoi/3428788/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.