Ngày hôm sau, Phong Tình ngủ một giấc ngon lành, trong mơ cùng tình yêu màu hồng của mình dắt tay đi dạo quanh khắp nơi trên thế giới, mọi thứ xoay vần trong trái tim nhỏ và chìm đắm trong ngọt ngào như mật ong không muốn tỉnh. Cho nên thức dậy việc đầu tiên phải làm trong ngày hôm nay đó chính là đi gặp chủ tịch Du.
Chuyện có bao nhiêu đâu mà đi trốn, hôm nay trốn không lẽ sẽ trốn cả đời?
Sau đó cậu ấy trả phòng rồi về nhà.
Ở nhà mọi thứ vẫn vậy, chỉ có Du Thành Nghĩa ôm tay ngồi trên sofa lườm qua Phong Tình với đôi mắt buồn ngủ đầy mệt mỏi. Phong Tình biết có lẽ anh ấy đã giận cả đêm khi cậu ấy trốn khỏi trường và đi biệt tích cả ngày không liên lạc được.
Phong Tình giải thích, nhưng cậu ấy không nói sự thật rằng mình đã gặp Thanh Nhân và Kim Khang, còn mời họ uống cà phê, không kể nốt chuyện đêm qua nhờ sự giúp đỡ của Lê Hòa Lỗ đi đến trụ sở băng Hàn Dương. Tóm lại những gì xảy ra ngày hôm đó đã bị Phong Tình chôn xuống bằng một câu nói: “Vì buổi sáng mệt quá nên em đã thuê phòng khách sạn và đánh một giấc đến sáng hôm nay”.
Nghe ra thấy ảo diệu lắm, làm gì có người nào mà ngủ liền giấc một ngày một đêm mà không tỉnh đâu chứ. Phong Tình lại là người khỏe mạnh, không mắc bệnh tật thì làm gì mà ngủ sáng đêm không biết trời trăng.
Du Thành Nghĩa biết cậu ấy nói dối, cậu thiếu niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-anh-cuoi/3371050/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.