Qua một lúc, Thanh Nhân thiếp đi trong lòng hắn, chìm vào cơn mộng say. Du Thành Nghĩa nhẹ nhàng đặt anh nằm ngay ngắn trên giường, đắp chăn cho anh. Hắn chưa định rời đi, ngồi lại chăm chú nhìn anh một chút.
Người đàn ông vừa khóc một trận mưa sấm trước mặt này đang khoác một lớp vỏ bọc mạnh mẽ kiên định, thật ra nội tâm vô cùng mỏng manh. Giống như một chiếc gương với bề mặt cứng rắn được dựng đứng thẳng, cố đập phá cỡ nào cũng không lay động. Thế nhưng khi đẩy nhẹ chiếc gương, nó ngã xuống liền vỡ vụn tan nát. Đó chính là con người của Thanh Nhân.
Nếu như không tiếp xúc nhiều với anh, người ta sẽ cho rằng anh là một người bảo thủ khó tính, khó gần. Nhưng khi qua lại tiếp xúc nhiều năm mới thấy, anh là một người vô cùng ấm áp, dễ chịu.
Có lẽ vì Du Thành Nghĩa là kẻ thù của anh, đã gây mất thiện cảm từ lúc ban đầu gặp mặt. Cho nên trong mắt Thanh Nhân hắn chính là một tên sát nhân khốn nạn đã cướp đi mạng sống của người mà anh yêu nhất trên đời này. Anh oán hận hắn, gặp mặt đã muốn giơ vuốt cấu xé hắn.
Thanh Nhân đã nhắm đôi mắt yên giấc ngủ, nhưng giọt lệ nơi khóe mi vẫn không ngưng tuôn chảy. Chắc là đang mơ thấy cơn ác mộng, nhìn thấy Phong Tình bị hắn giết hại trước mặt anh.
Du Thành Nghĩa khẽ giơ tay quệt nhẹ nước mắt của anh. Rồi hắn đứng dậy rời đi.
Căn nhà này dù trên lầu hay dưới lầu đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-anh-cuoi/2955287/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.