Thanh Nhân trầm mặc siết chặc tấm chăn, mắt như bị nồng thuốc xé cay. Tựa hồ cơn đau rát ấy truyền xuống trái tim đang đập đều đặn. Anh mím môi ngăn không cho nước mắt tức giận chảy.
Nếu khóc trước mặt kẻ đáng ghét chẳng phải càng trưng bày ra điểm yếu nhu nhược cho người ta thấy sao?
Lỡ hỏi câu không nên, Phong Tình bối rối trong lòng. Hắn biết anh rất yêu hắn, người đàn ông chung thủy trong tim chỉ có mỗi hắn. Thì lấy gì mà ngay lập tức thay đổi cùng người khác yêu đương chứ.
Phong Tình chặt lưỡi, bước xuống giường nhặt chiếc quần quay lưng nói: "Nhiệm vụ hôm nay thất bại, coi như tôi rộng lượng bỏ qua cho anh. Lần sau còn làm không tốt thì đừng trách tôi".
Hắn âm thầm thở dài đi vào nhà tắm, tựa hồ muốn trốn tránh gương mặt quạnh hiu ấy. Hắn khóa trái cửa lại ném quần sang một bên, cởi luôn áo quăng qua bên cạnh. Chưa dừng lại ở đó, hắn xé tấm da giả phía trước. Hình xăm thấp thoáng hiện lên, hoa mẫu đơn đỏ cùng vân mây trên ngực. Sau đó gỡ tấm da sau lưng, thanh long nổi giận với đồng tử đỏ rực phun lửa tựa hồ muốn tiêu diệt kẻ thù tội ác.
Sắc mặt u ám in trên gương, hắn tháo bỏ len mắt. Bên phải sắc xanh tựa bầu trời tựa biển cả mênh mông, thế nhưng sâu thẳm bên trong lại tăm tối. Bên trái sắc đỏ bẩm sinh như ác ma ẩn nấp sau màn địa ngục chờ tiêu diệt con người, không khỏi khiến người ta sợ hãi.
Đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-anh-cuoi/2949124/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.