Phập!
Mũi dao cắm thẳng xuống sàn, lúc lướt qua cắt trúng vài sợi tóc mái bạch kim.
Ánh sáng của sấm chớp lóe lên, mưa giông đập phành phạch trên cửa sổ. Bóng rào ngoài ban công hất vào phòng.
Thanh Nhân mở to mắt giật mình nhìn người dưới thân.
Nước mắt cùng máu hòa vào nhau, Phong Tình mấp máy môi, khóe mắt ửng đỏ.
"Anh làm thật sao..?". Giọng hắn trở nên khàn, chứa giọng mũi do khóc.
Thanh Nhân lặng thinh nhìn chằm chằm gương mặt đáng thương, dòng ký ức tựa như thước phim lần lượt vây quanh tâm trí. Phong Tình của năm mười bảy tuổi, gương mặt dính máu, hai mắt lưng tròng trút cạn lệ. Bên cạnh là Du Thành Nghĩa bị thương mà ngất, máu ngay bụng không ngừng chảy. Nói chính xác hơn chính là Du Thành Nghĩa bị Phong Tình đâm.
Đó là giọt nước cuối cùng anh nhìn thấy từ hắn, kể từ sau ngày hôm đó gương mặt lúc nào cũng bộc lộ những cảm xúc buồn vui cũng biến mất. Một đứa trẻ vô tư ngây thơ đã bị thay thế bởi một thiếu niên lãnh đạm. Lạnh lùng với thế giới bên ngoài, đến cả nụ cười thân thiện như lúc xưa cũng không còn. Thật may mắn hắn vẫn luôn hướng ánh mắt sáng ngời cùng đôi môi cong mỉm cười thật lòng với anh. Khi đó anh không còn nhìn thấy hắn khóc một lần nào nữa.
"Phong Tình...". Trái tim bỗng nhói, Thanh Nhân vô thức nâng tay chạm vào mặt hắn.
Đoàng!
Sấm sét đánh xuống mới kéo hồn anh trở về, Thanh Nhân tỉnh táo rút tay lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-anh-cuoi/2949097/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.