Editor: CO6TINY
Tô Bách ôm Đường Uất Thanh đi thẳng đến phòng y tế, lo đến mức toàn thân ra đầy mồ hôi.
Lúc bác sĩ nhìn thấy còn tưởng đâu bệnh nặng gì đấy, cũng bị dọa đến mức toát hết cả mồ hôi hột, kết quả kiểm tra xong, đưa ra kết luận: "... Viêm dạ dày cấp tính, truyền chút nước thôi."
Đường Uất Thanh nằm trên giường, Tô Bách ở bên cạnh, nhìn mũi kim mỏng tanh đâm vào mạch máu xanh xao trên mu bàn tay Đường Uất Thanh, ngón tay bên hông không khỏi cuộn tròn lại.
"Đau không?" Tô Bách ngồi xổm xuống đợi bác sĩ chọc kim xong, ánh mắt đầy đau lòng cẩn thận nắm lấy tay Đường Uất Thanh.
Bác sĩ đã tiêm thuốc giảm đau từ trước, tác dụng của thuốc nhanh chóng phát huy tác dụng, Đường Uất Thanh không còn cảm thấy đau nữa, chỉ có cảm giác hư hư thực thực. "Không đau."
Bác sĩ của trường ở bên nhìn thấy hai người bọn họ như vậy không khỏi buồn cười, "Cũng không phải bệnh nan y gì, hai thằng nhóc mấy đứa cứ bịn rịn dính sát rạt lấy nhau làm gì, so với hai đứa nhóc yêu sớm hôm bữa còn nồng hơn."
"Chỉ mới như vậy thôi đã dọa thầy sợ chết khiếp, tôi còn tưởng đâu phải trực tiếp gọi 120 qua đây rước người đi nữa ấy chứ."
Khóe môi Đường Uất Thanh tái nhợt, không khỏi bật cười.
Vẻ mặt Tô Bách thúi hoắc, mặc kệ người kia.
Bác sĩ lắc đầu, "Truyền xong hai bình là được, gần nhất đừng ăn cay, ăn thanh đạm chút, tuổi còn nhỏ đừng có ăn tùm lum ba cái thứ thực phẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mu-mat-nhung-toi-nhan-khong/310334/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.