Editor: CO6TINY
Mọi thứ trở lại bình thường, chỉ khác là bài kiểm tra, bài vở chất đống ngổn ngang hơn trước, giờ học thể dục vui vẻ đã hoàn toàn biến thành bãi chiến trường cho các giáo viên khác chiếm đóng.
Ai nấy như bị lây nhiễm bởi bầu không khí này, những người duy nhất vẫn bình tĩnh như mọi hôm chỉ có Đường Uất Thanh với Tô Bách.
Vẫn bình chân như vại ngồi trong góc, nhìn những bóng lưng vùi đầu cực khổ kia đi, ở họ toát lên cảm giác thư thái lạc lõng khác biệt hẳn.
Ngay cả Từ Phượng cũng bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi mỹ thuật sắp tới, dù sao cậu ta còn phải tham gia kì thi xét tuyển toàn quốc nữa mà.
"Tô ca, mau xem giúp em đề này với." Một nam sinh cao lớn thô kệch cầm tờ đề thi thử Toán học tới, "Em nghĩ nát óc nãy giờ rồi, không làm sao mò được điệu kiện còn sót lại ấy."
Tô Bách uể oải ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua câu hỏi, tiện tay cầm bút trên bàn Đường Uất Thanh, khoanh tròn hai trị số trên sườn câu hỏi, sau đó đầu cũng không buồn ngẩng lên, viết xoẹt xoẹt một chuỗi công thức ngay bên dưới, "Dùng cái này."
Nam sinh nhìn sang, hai mắt lập tức sáng rỡ, "Tô ca trâu bò!"
"Tô ca, nghỉ trưa có muốn ra sân chơi bóng rổ không?" Nam sinh hỏi, "Từ Phượng không đi, bên bọn mình thiếu người mất."
"Không đi."
Nam sinh ủ dột gục đầu xuống, "Thôi toang, còn thiếu một mống nữa."
"Chơi vui thôi, bao nhiêu người chả được." Tô Bách nói, lại dựa vào tường mở miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mu-mat-nhung-toi-nhan-khong/310329/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.